" Mẹ …"
Đầu óc Trì Vi hỗn loạn, không biết phải làm sao đáp lại.
Đúng lúc này, Bạch Thanh Thu lại ho khan dữ dội, có một luồng nhiệt từ trong miệng chảy ra thành từng mảng lớn, rơi xuống cánh tay Trì Vi.
Cảm giác có chút sền sệt, khiến Trì Vi nhất thời hoảng sợ, như là đoán được cái gì, cô hoảng loạn giơ tay lên mở đèn nơi đầu giường.
Không ngoài dự đoán, nhìn dưới ánh đèn, tất cả đều là máu tươi.
Nhìn lại Bạch Thanh Thu, miệng, mũi, cằm đâu đâu cũng có máu tươi, đầu óc Trì Vi rơi vào trống rỗng: " Mẹ, người ho ra máu kìa, nhiều lắm! Bác sĩ, con sẽ lập tức đi gọi bác sĩ …"
Nói xong cô liền đứng dậy nhưng Bạch Thanh Thu đã kịp nắm lấy cổ tay cô, kéo về trước người: " Vi Vi … Con ngoan ngoãn … Nghe mẹ nói …"
Mỗi khi Bạch Thanh Thu mở miệng nói một câu, lại có máu tươi chảy ra, dữ dội có thể khiến người ta e sợ.
Trì Vi cực kì sợ sệt, nắm chặt tay của mẹ mình: " Mẹ, người cần bác sĩ, nếu tiếp tục như vậy, mẹ sẽ chết mất …"
Bạch Thanh Thu không chút nào để tâm, chỉ chăm chú nhìn cô, nói một câu căn dặn:
" Vi Vi, con phải nhớ, đàn ông trên cõi đời này, không thể tin tưởng! Cái gọi là tình yêu, tất cả chỉ là lời nói dối, tất cả đều là giả dối …"
" Vi Vi, từ nay về sau, con phải cố gắng sống tốt, muốn gì hãy làm đó, không cần kiêng kỵ bất kì ai, hãy sống vì chính mình! Đàn ông có giá trị, hãy giữ lại trong tay, còn nếu không, hãy lập tức vứt bỏ
…"
" Vi Vi, chỉ cần là đàn ông, tình cảm không có giá trị thì không đáng rơi lệ! Nếu hắn làm con tổn thương một, thì con phải trả lại hắn ba, năm, mười lần như vậy, bọn họ vô tình con cũng vô tình, không thể vì lũ đàn ông mà làm mình thiệt thòi, đây là chuyện ngu xuẩn nhất …"
...
Cuối thu mưa như gõ thật to vào cửa sổ, nhìn thấy vô số máu tươi từ trong miệng mẹ mình chảy ra lại nghe thêm từng lời bà ấy nói mà cõi lòng Trì Vi như tan nát.
Xưa nay Trì Vi không biết rằng miệng của người sắp sang bên kia cũng có thể không ngừng chảy ra máu tươi.
Thế nhưng, tại sao máu chảy lại là Bạch Thanh Thu, người mẹ duy nhất của cô!
" Vi Vi … Đồng ý với mẹ … Đời này vĩnh viễn không nên tin đàn ông … Càng không yêu đàn ông … Đàn ông một khi có được trái tim và thân thể phụ nữ … Sẽ không biết quý trọng nữa …"
Bạch Thanh Thu như chiếc lá khô cuối mùa thu, thân thể không ngừng lảo đà lảo đảo.
Ngay lúc đó, Trì Vi run sợ, không nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì, đồng ý đáp: " Mẹ … Con đồng ý …
Con đồng ý với mẹ … Xin người đừng rời bỏ con …"
" Xin thề … Con thề với mẹ …"
Đáy mắt Bạch Thanh Thu hoàn toàn tĩnh mịch, những dòng nước mắt chảy ra.
Khoảnh khắc đó, Trì Vi chỉ gật đầu liên tục, gần như khóc không thành tiếng: " Con xin thề, đời này sẽ không tin tưởng đàn ông, lại càng không yêu rồi làm mình thiệt thòi …"
" Vi Vi, không phải mẹ nhẫn tâm ép buộc, mà chỉ có như vậy … Con mới không giẫm lên vết xe đổ của ta! Vi Vi, con là bảo bối duy nhất, nên không thể lặp lại bi kịch này …"
Bạch Thanh Thu đưa tay ve vuốt mái tóc dài của Trì Vi, vẻ mặt tuyệt vọng, bi thương, nghẹn ngào.
Trì Vi không chớp mắt nhìn mẹ mình, cả người bất lực đến tận cùng: " Mẹ, cầu xin người, con chỉ có người, đừng chết …"
Chỉ tiếc, Bạch Thanh Thu chưa kịp đáp lại đã trợn mắt lên.
Trên mặt bà, không còn chút xinh đẹp nào, chỉ có u ám vô tận, tiếng nói khàn khàn: " Ta hận … Ta rất hận a! A …"
Cuối cùng, phát ra một tiếng gào thét dài, không khác nào bông hoa Đỗ Quyên đẫm máu và nước mắt, cơ thể bỗng dưng cứng đờ.
Ngay lập tức mất đi sự sống, ngã thẳng tắp từ trên giường vào lòng Trì Vi, bàn tay không chút lực theo đó mà lướt xuống.
Trì Vi ngơ ngác, liền ngồi dưới đất, nhẹ nhàng kiểm tra và gọi: " Mẹ."
Nhưng từ đầu đến cuối, không có một câu trả lời.
Tiếp đó, cô cảm thấy cơ thể mẹ mình trở nên lạnh lẽo, đông cứng, khác thường.
Rõ ràng bây giờ chỉ mới là cuối thu, tại sao Trì Vi lại cảm thấy so với mùa đông còn lạnh thấu xương
!
Không biết đã qua bao lâu, cô vẫn ngồi yên bất động như vậy.
" A.."
Cho đến khi người hầu đẩy cửa phòng tiến vào, thấy cảnh này, trong miệng rít lên một tiếng.
Rất nhanh, tin tức Bạch Thanh Thu từ trần truyền khắp Trì Gia.
***
( Giải thích: Sự bảo vệ của người mẹ đã tạo nên khiếm khuyết trong tính cách của Vi Vi.)