Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 5: Muốn được cứu giúp, trước hết phải học cách




Cứ việc, cô cảm thấy nóng rực và trống rỗng, cơ thể cần được lấp kín, chỉ cần người đàn ông kia tiếp tục, nếu không sẽ bị dằn vặt.

Thế nhưng không thể, cô không thể làm được!

Phải, là bởi Hoắc Đình Thâm vì Lê Tuyết mà sẵn lòng vứt bỏ cô, không một chút để ý, nhưng cũng không phải vì vậy mà cô có thể nhân nhượng để tên đàn ông kia chiếm hữu mình!

Dù cho cô không ép buộc đối phương… Đúng vậy, không ép buộc!

Sau cùng Trì Vi nhận ra chuyện thực tế này, người đầy kinh ngạc.

Chứng rối loạn tình dục đã có từ lâu, cô đối với đàn ông mà nói hoàn toàn từ chối đến cực độ.

Tại sao vào đúng lúc này, đối với người đàn ông xa lạ miễn cưỡng ngủ cùng, cô lại không sinh ra chán ghét… Đúng, cô không hề ghét người này chạm vào, không một chút!

Lẽ nào vì thuốc đã phát huy tác dụng.

Nhưng cách đây không lâu, cô đã từng thử nghiệm với Hoắc Đình Thâm, nhưng không hề có tác dụng!

Lơ đễnh suy nghĩ, người đàn ông tới gần bên tai, hôn cô ở vành tai, lời nói như đầu độc đáp:"Tiểu thư nhà họ Trì. Được, ta chờ…Như vậy, ta tiếp tục mặc kệ."

Hiểu ý người đàn ông, Trì Vi sắc mặt trắng nhợt, trừng mắt nhìn hắn:"Ngươi dám! Ta cảnh cáo ngươi…"

Còn chưa nói xong, đầu óc Trì Vi vẫn trống rỗng, Bạc Dạ Bạch tiếp tục xông vào, bắt đầu giữ lấy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Vi nằm gọn trong lòng bàn tay người kia, không khỏi gào thét chửi bới:"Chết tiệt, khốn nạn… Biến thái cầm thú…Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi…"

Ngay lúc sau, Bạc Dạ Bạch cúi xuống bằng một nụ hôn, mặc kệ cô gái đang nghẹn ngào, ngón tay mạnh mẽ giữ lấy, mười ngón như hợp thành một.

Sau khi bị tra tấn, Trì Vi thoáng nghe tiếng nói nhỏ từ người đàn ông ma quỷ kia.

"Có đau không. Tốt nhất cô nhớ cho kỹ thời khắc này, muốn được cứu giúp, trước hết hãy học cách chịu đựng! Từ sau, đừng dễ dàng đụng chạm vào đàn ông -- --"

Trong phòng khách, đôi mắt của Trì Vi đỏ và sưng lên, khuôn mặt cô đẫm nước mắt khô khốc, cuộn tròn trên ghế sofa, lắng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Chiếc váy màu xanh lam trên cơ thể cô từ lâu đã trở nên lộn xộn, không ra hình thù gì, mái tóc dài như rong biển bị rối tung và phân tán, không thể che được những dấu vết kia.

Từ nhỏ đến lớn, da thịt Trì Vi rất nhạy cảm, vô cùng sợ đau đớn.

Sinh ra ở trung tâm thành phố, lại là một trong bốn tên tuổi nổi tiếng của nhà họ Trì, Trì Vi được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu qua tổn thương nào.

Vậy nhưng, chỉ một giờ trước, cô đã phải chịu đựng sự sỉ nhục lớn nhất trong đời. Bị người đàn ông kia chiếm hữu, bị làm cho thương tích khắp người, không còn một chỗ nguyên vẹn.

Nhiều lần, cô gần như ngất đi, nhưng người đàn ông kia không cho phép,va chạm mãnh liệt khiến nàng tỉnh lại.

Sau đó, cô không thể chịu đựng được, cô hầu như khóc lóc và cầu xin hắn. Người đàn ông kia như một con quỷ không một chút mảy may. Cô càng chống cự, cầu xin sự thương xót,gào khóc, hắn càng thấy thích thú!

Bây giờ, cô chỉ cảm giác duy nhất là đau đớn, ngoại trừ không còn gì khác.

Thôi đề cập tới chuyện này, còn lễ đính hôn, cả hai nhân vật chính đều không có mặt, ở bên ngoài hỗn loạn không ngừng.

Nghĩ đến Hoắc Đình Thâm, cô đã thầm yêu hắn từ lâu, cô vẫn luôn giấu ở đáy lòng. Có thể nói cô đã dành hết tâm tư, để có được buổi tối hôm nay.

Kết quả là đám cưới hạnh phúc mà cô mong ước ấy đã tan biến.

Có thể tưởng tượng, ba lần đính hôn thất bại. Trì Vi cô giờ đây như trở thành trò cười trong mắt mọi người.

"Khục khặc…"

Có chút tỉnh táo bên trong, Trì Vi như nghe được tiếng ho khan, xen lẫn mấy phần bệnh tật.

Không cần phải nói, căn phòng này trừ cô ra, thì chỉ còn lại kẻ cầm đầu kia, Trì Vi lòng nổi giận, lạnh lùng ngẩng đầu nhìn.

Trong nháy mắt, cô hít một hơi, theo bản năng sững sờ.

Người đàn ông đã ăn mặc gọn gàng, trên tay cầm chén nước, chậm rãi đi về hướng cô.

Lúc này, đèn trong phòng đã được mở lên, khuôn mặt của Bạc Dạ Bạch hiện ra,lập tức hiện lên trên đôi mắt của Trì Vi.

Ngay cả khi trong lòng hận người này, cô vẫn không thể chối bỏ rằng hắn ta trông thực sự hoàn hảo, không tìm ra được một chút tỳ vết.

Lông mày dài và hẹp, con mắt trong suốt hiện ra, vượt qua cả bầu trời đầy sao, tư thế thon dài như ngọc, chẳng khác nào cây chi lan lâu năm.

Đàn ông như vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân lên, không thiếu phụ nữ đổ xô tới vây quanh.

Trì Vi luôn tự tin với khuôn mặt xinh đẹp hoàn hảo của mình. Con mắt chọn đàn ông của cô cũng không thể tầm thường.

Cho dù, Hoắc Đình Thâm có mặt ở đây, có lẽ vẫn là phần thua.

"Đại tiểu thư, uống nước đi. Kêu gào hơn một giờ, cổ họng cô không đau sao?"