Theo thông tin của Nguyễn Nguyễn rõ ràng người này tuổi tác khoảng năm mươi, nhưng khi cô nhìn thoáng qua, chắc không vượt quá … ba mươi tuổi.
Đương nhiên cũng không nhìn thấy mặt trước, không thể vội vàng kết luận, những người làm nghệ thuật luôn có khí chất tao nhã, hơn nữa lại được chăm sóc cẩn thận, không thể hiện ra sự lão hóa như người thường.
Mặc kệ, Trì Vi thu hồi ánh mắt, tiện tay lấy chiếc điện thoại di động ra.
Đối với người này tuổi tác bao nhiêu, dáng dấp ra sao, có phải bậc thầy piano hay không cô cũng không có hứng thú.
Nhìn điện thoại, vẫn không có một chút tin tức gì của Hoắc Đình Thâm, Trì Vi vẻ mặt tối sầm lại, chống cằm xoa xoa thái dương, tâm tư vạn lần phức tạp.
Hoắc Đình Thâm, anh tốt nhất … Đừng ép tôi!
Trì Vi đã nghĩ như vậy, nhất thời không chú ý tới người đàn ông tiến vào phòng học, xung quanh rơi vào yên tĩnh.
Tiếp theo là các loại phấn khích, đầy đủ sự bàn tán.
" Trời ơi! Giáo viên hướng dẫn không phải đã nói Jason tầm bốn mươi, năm mươi tuổi? Làm sao lại trẻ như vậy …?
" Mang kính mắt cũng đã thấy đẹp như vậy! Thật muốn biết, lấy kính mắt ra anh ta trông thế nào...", một cô gái trẻ nói.
" Thật sự đối lập với đám nam sinh khoa biểu diễn kia! Đẹp như vậy, chơi đàn còn tuyệt, nhất định là không tồn tại bạn gái …"
…
Trì Vi lắng nghe phản ứng của rất nhiều cô gái xung quanh, trong lòng nhất thời cũng có chút tò mò.
Một số chàng trai trong khoa biểu diễn, với ánh mắt của cô, cảm thấy rằng họ vẫn có thể được nhìn nhưng nghệ sĩ piano này có thể thực sự đánh bại?
Mang theo sự tìm hiểu, cô ngẩng đầu thoáng nhìn.
Vừa hay người đàn ông quay lưng với cô đang cầm một viên phấn trong tay, viết chữ lên bảng đen.
Còn việc chưa nhìn thấy tướng mạo, Trì Vi cũng không hy vọng quá lớn.
Suy cho cùng, Hoắc Đình Thâm cũng rất xuất sắc, cũng có thể thắng toàn bộ nam sinh khoa biểu diễn, nhân tiện nắm lấy sự trong sáng của đối phương, đúng là cái đẹp hiếm thấy.
Bỗng dưng Trì Vi nhớ lại khuôn mặt mơ hồ trong suốt của người đàn ông kia, thật sự như một cây Chi Lan!
Ma xui quỷ khiến, hắn lại biến mình trở thành phụ nữ, lại còn trở thành người đàn ông đầu tiên, để nhớ xem … Người đó tên gì.
( Đại tiểu thư, tôi là Bạc Dạ Bạch.)
Đúng rồi, Bạc Dạ Bạch, tên của anh ta.
Vừa mới nghĩ đến đây, bỗng dưng tai Trì Vi vang lên giọng nói cảm giác mát lạnh như rượu: " Bạc Dạ Bạch, tên của tôi."
Trong phút chốc, Trì Vi thân thể cứng đờ, sự hờ hững ban đầu bỗng nhiên biến thành không tin tưởng được, đôi mắt sâu sắc co rụt lại dừng lại trên người đàn ông.
" Các bạn học, giáo sư Jason hiện đang có việc, vẫn đang ở nước ngoài. Mấy ngày này, tôi sẽ tạm thời đứng lớp trình diễn Piano, khục khặc …"
Người đàn ông giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng ho khan, mang theo một chút bệnh nhè nhẹ.
Ở khoảnh khắc tiếp theo anh ta chậm rãi xoay người, hướng ánh mắt về phía Trì Vi.
Trên bảng đen hiện lên dòng chữ "Bạc Dạ Bạch", thanh cao, phóng khoáng, mạnh mẽ, thật khiến người ta chú ý.
Trì Vi không lòng dạ nào để thưởng thức điều này, tất cả sự chú ý của cô bây giờ đã dồn về phía người đàn ông.
Ở trung tâm phòng học bày một chiếc piano màu đen, Bạc Dạ Bạch hờ hững từng bước đi lên trước.
" Các bạn học, giữ yên lặng. Mỗi tiết học, tôi sẽ chỉ đàn một bản.."
Bạc Dạ Bạch tựa như mặt hồ tĩnh lặng, nghe thấy phòng học náo nhiệt, lành lành mở miệng nói chuyện.
Hầu như theo bản năng, mọi người đừng nói chuyện, mong muốn người đàn ông này biểu diễn, phòng học quay về yên tĩnh, chỉ là ánh mắt các nữ sinh, vẫn chăm chú về phía thân hình anh ta.
" Lạch cạch.."
Tuy nhiên khi Bạc Dạ Bạch đang chuẩn bị ngồi xuống và đánh đàn, đột nhiên một món đồ gì đó rơi xuống đất cùng với tiếng kêu lanh lảnh.
Nhất thời sắc mặc Trì Vi trở nên hơi trắng, sau đó mới hoàn hồn, vì tay run nên điện thoại mới rơi xuống đất.
Sự cố này gây nên sự chú ý của mọi người, tất cả cùng quay đầu nhìn về phía Trì Vi.