Editor: Waveliterature Vietnam
Chính Trì Vi cũng biết, trong lòng mình đang mắc bệnh, hơn nữa nó đang ngày càng trầm trọng hơn.
Thế nhưng… Hết cách rồi, cô không thể khống chế được, cô cảm thấy tuyệt vọng và bất lực!
Ngay cả việc kết thúc, bản thân cũng không mở miệng được.
Cho đến sau này, bắt đầu chán ghét rồi trốn học.
Vẫn là Cung Tinh Tầm tinh ý nhận ra sự bất thường, luôn mãi ép hỏi rồi đưa Trì Vi đến bệnh viện.
Lúc này mới phát hiện ra chứng rối loạn tình dục của cô.
Khi đó không như hiện tại, chỉ cần không tiếp xúc với đàn ông đã là tường an vô sự rồi.
Lúc đầu tình hình của cô hoàn toàn nghiêm trọng, đến mức chỉ cần nhìn thấy đàn ông là đã sợ sệt, thậm chí còn nôn mửa rất nhiều.
Khi đó cô chỉ muốn nhốt mình trong phòng, ai cũng không muốn gặp.
Nhưng dưới sự giúp đỡ của Cung Tinh Tầm, đã chấp nhận điều trị.
Trì Vi cần tiếp xúc thử với đàn ông một lần nữa nhưng mãi cô vẫn không đưa ra lựa chọn của mình. Mãi đến sau này, khi ở lễ tang của Bạch Thanh Thu, cô mới gặp được Hoắc Đình Thâm.
Khi ấy, anh ta chính là tia nắng duy nhất đối với Trì Vi.
Cô như người chết chìm bỗng nhìn thấy những tia hy vọng được sống sót, liền nắm bắt không buông.
Trì Vi nghĩ, Hoắc Đình Thâm là sự cứu rỗi duy nhất.
Vì có sự tồn tại của anh ta, cô chậm rãi điều trị, bước tới gần hơn Hoắc Đình Thâm và ra khỏi bóng tối.
Mặc dù chứng rối loạn tình dục vẫn còn nhưng cũng coi như đã bình phục được chút ít, nhìn cô đã gần giống người bình thường.
Đầu óc Trì Vi đang hỗn độn với những suy nghĩ thì đột nhiên xe chậm rãi dừng lại.
Trì Vi mở mắt ra, đột nhiên có một ý nghĩ lướt qua trí óc của cô.
So với Hoắc Đình Thâm thì sự tồn tại của Bạc Dạ Bạch muôn phần đặc biệt, tuy đã phát sinh quan hệ nhưng thân thể chưa bao giờ sinh ra phản cảm.
Nếu như người mình gặp trước đây là Bạc Dạ Bạch chứ không phải Hoắc Đình Thâm, thì có lẽ bây giờ kết quả đã khác...
Dừng ở biệt thự Trì Gia, người tài xế với bộ mặt không chút cảm xúc kia giúp cô mở cửa xe, thái độ cực kì kính cẩn: "Trì đại tiểu thư, mời cô."
Khi đó trời vẫn còn chạng vạng, sắc trời là những mảng màu vừa sáng vừa trầm xuống.
Không lâu sau Trì Vi ngơ ngác đứng nhìn người tài xế rời đi, như thể vừa hoàn thành xong một nhiệm vụ nào đó.
Day day cái trán còn đau âm ỉ rồi chậm rãi bước vào nhà.
Chắc vì nhảy vào đài phun nước nên thân thể bị cảm lạnh, hay là vì bị anh ta níu lấy một lần nữa nên bản thân không thể chịu đựng được.
Nói chung tình trạng của cô bây giờ rất suy yếu, đôi chân dưới tình cờ chao đảo.
Trước cổng Trì Gia, sau khi mở cửa lớn, cô đẩy cửa nhỏ tiến vào.
Đập vào mi mắt cô là một mảng tối tăm.
Không có một ai.
Vừa mới nghĩ vậy, Trì Vi dần dần nhìn về phía xa xa trước kia.
Giữa sự tối tăm ấy chính là tầng bánh gato, mặt trên có từng ngọn nến đang cháy rực.
Ở phía trước tầng bánh đó là Trì An đang chắp hai tay và nhắm mắt, chính xác là đang ước nguyện.
Cũng trong lúc đó tiếng nhạc vang lên, còn có tiếng hát chúc mừng sinh nhật của mọi người.
Trì Vi hoảng thần, bắt đầu nhớ ra, hôm nay chính là ngày sinh nhật của Trì An.
Tối hôm qua cô ấy đã tổ chức một buổi tiệc chiêu đã bạn bè ở Xuân Giang Thu Dạ. Còn hôm nay mới tổ chức một buổi tiệc chính thức ở biệt thự Trì Gia, cũng coi như là cơ hội để gia đình tụ hội.
Sau khi nhìn thấy Trì An yên lặng ước nguyện rồi cúi người thổi tắt hết tất cả những ngọn nến, nhất thời bản thân tràn đầy kinh ngạc và cả sự tức tối vô cớ.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh đèn lóe sáng lên, tất cả những tăm tối như đã được xua đi.
Ở trước mắt cô có không ít người, Trì An mặc một chiếc áo màu hoa anh đào, đứng ở trung tâm. Bên trái, bên phải cô ta là Diệp Tố Chi và Trì Viễn.
Và xung quanh, nam nữ, già trẻ gì đều có cả.
Trì Vi chỉ nhàn nhạt nhìn, cũng có chút ấn tượng về hình ảnh đó, như thể Trì An là biểu muội, cô là biểu tỷ…Biểu ca và biểu đệ.
Vốn đã đau đầu nay còn nhìn thấy một đám người đông đúc dường như lại càng buồn bực hơn.
Nhưng suy cho cùng đây lại là cảnh tượng mà người người ao ước, một cảnh tượng đầy vui sướng và hạnh phúc.
Nếu như bỏ cô ra, hoàn toàn không có người ngoài thì có thể nói là vô cùng hoàn mỹ!