Editor: Waveliterature Vietnam
Vẻ mặt Bạc Dạ Bạch hơi ngây người, đầu óc nhớ về hình ảnh một cô bé ngồi gào khóc dưới cây anh đào sáu năm về trước.
Gặp gỡ An An một lần nhưng đó chưa bao giờ là ký ức đáng nhớ ở trong lòng.
Nếu như không phải sau đó, từ năm này qua năm khác anh vẫn viết thư cho cô, kiên trì đến công viên, có lẽ hai người sẽ không có cơ hội nào để gặp lại nhau một lần nữa.
Nghĩ đến đây sắc mặt của anh ta không có chút gợn sóng nào, chỉ lành lạnh đáp: " An An là An An, Trì Vi là Trì Vi, họ hoàn toàn khác nhau, đừng so bì thắng thua như vậy."
Cung Tu cũng chỉ là thuận miệng nói, vì thời đại Internet thịnh hành như bây giờ mà An An vẫn có thể sử dụng phương thức viết thư xa xưa, chưa kể còn ròng rã sáu năm trời.
Điều ấy thật khiến người ta có cảm tình.
Còn Trì Vi, ba lần đính hôn liên tiếp, đã ồn ào và mất hết tên tuổi từ lâu.
Nhưng cô lại có một chỗ đứng rất đặc biệt trong mắt Bạc Dạ Bạch.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Bạc Dạ Bạch tựa đầu vào lầu hai, như thể vẫn chờ đợi cái gì đó.
Cho đến khoảng mười phút sau, bỗng dưng có một hình bóng của một người nào đó yên lặng tiến vào Giang Trạch.
Người này cung kính cúi đầu, hai tay đưa một bộ đồ ra trước mặt Bạc Dạ Bạch: "Tứ gia."
"Chuẩn bị xe, anh làm tài xế."
Con ngươi trong mắt Bạc Dạ Bạch mang màu lãnh đạm, đưa tay đỡ lấy bộ đồ, hững hờ dặn dò một lời rồi đi về phía phòng tắm một lần nữa.
"Phải!"
Cũng như khi đến, người đàn ông này liền lập tức rời đi mà không để lại chút tiếng động nào.
Đẩy cửa phòng tắm ra, đập vào mắt là cảnh cô gái nhắm chặt mắt nằm ngủ yên lặng ở nơi đó.
Nhíu mày một lúc, Bạc Dạ Bạch lấy chiếc khăn tắm thật lớn tiến lại trùm lên rồi ôm cô ra khỏi bồn tắm.
Trì Vi chưa chìm sâu vào giấc ngủ, thấy Bạc Dạ Bạch hành động như vậy liền chầm chậm hé mắt.
"Thầy "
Vừa mới mở miệng gọi thì phát hiện anh ta đã đặt mình lên trên giường.
Mà trên người không có chút y phục nào, chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh, không khỏi sợ hãi: "Đừng, dừng lại gần tôi,đi được không?Tôi vẫn còn bị đau ở dưới!"
"Ngủ đi, tôi không động vào cô đâu."
Nhìn hàng lông mi Trì Vi run rẩy trong bộ dạng rụt rè đầy sợ sệt bản thân Bạc Dạ Bạch lạnh lùng đáp.
Làm sao Trì Vi có thể ngủ khi trên người mình chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm.
Cô thấy Bạc Dạ Bạch tiến đến sát cửa sổ, định giơ tay lên kéo rèm cửa, những tia sáng le lói bên ngoài đang dần khuất.
Trì Vi lo sợ, hoảng hốt nói: "Thầy, tôi muốn về nhà."
Nghe vậy ánh mắt Bạc Dạ Bạch cũng không có chút thay đổi gì, anh ta chỉ nhẹ nhàng chớp hàng mi rồi nói: "Bây giờ!"
Dừng một đôi chút, không chờ cô đáp lại đã liền mở miệng cắt ngang: "Trước tiên hãy ngủ một giấc, rồi hãy về nhà."
Chỉ tiếc Trì Vi không hề muốn dừng lại, hai tay giữ lấy chiếc khăn tắm, lộ ra sự kiên trì tới cùng: "Tôi không ngủ được, tôi chỉ muốn về nhà!"
Nhìn sự tùy hứng của cô, Bạc Dạ Bạch xoa mặt.như để giảm bớt sự mệt mỏi rồi trầm giọng đáp lại: "Được."
Trì Vi ngẩn ra, cô có chút kinh ngạc trước sự đồng ý dễ dàng này.
Thật may vì có thể rời đi, nếu không sẽ...
"Đại tiểu thư, thay đi."
Trong lúc Trì Vi đang suy nghĩ xem nên mặc cái gì thì Bạc Dạ Bạch đã đưa ra một bộ quần áo.
Mặc dù có chút kỳ quái nhưng cuối cùng vấn đề khó khăn của bản thân cũng được giải quyết.
Chỉ là hắn vẫn không rời hẳn làm cho cô thật khó xử.
Cứ cho là hai người đã phát sinh quan hệ, chắc sẽ không thèm để ý nữa nhưng đứng trước mặt đàn ông thay quần áo thì …
Vừa hay lúc này chiếc máy trên tay anh ta vang lên một âm thanh gì đó, tựa như có người gửi tin nhắn.
Nhìn thấy anh ta đang để tin nhắn trong điện thoại.
Lợi dụng điều ấy, Trì Vi nhanh chóng mặc đồ,thật bất ngờ vì kích cỡ vừa vặn.
Không biết có phải ảo giác hay không mà Trì Vi vừa định cởi đồ ra Bạc Dạ Bạch chậm rãi quay người lại.
Sau đó anh ta nhìn cô với vẻ mặt phức tạp không thể miêu tả nổi.
"Thầy, anh làm sao,Nhìn tôi như vậy!"