Editor: Waveliterature Vietnam
Căn bản Trì Vi nghĩ, nếu như bây giờ báo cảnh sát, ít nhiều cũng sẽ gây hoảng loạn cho Bạc Dạ Bạch nên cô cố gắng ngăn cản bản thân lại.
Kết quả đây, không những anh ta không hoảng sợ, không ngăn cản mà thậm chí còn đích thân giúp mình báo cảnh sát!
Nhất thời Trì Vi không hiểu, đây có phải là người đàn ông nằm trong tâm trí của bản thân hay không, hay là vì với người sắp chết, căn bản cũng không có ý định bỏ tù.
Trì Vi vẫn cứ cảm thấy lúng túng sâu sắc, dường như bản thân đã rơi vào trong tay hắn.
"Oan ức đúng không? "
Nhìn thấy Trì Vi vẫn đang lưỡng lự, Bạc Dạ Bạch ôn tồn hỏi.
Hay là Trì Vi lại cảm thấy bản thân quá vô dụng, bị hắn cường bạo nhưng không thể nhẫn tâm gọi cảnh sát.
Tự nhiên nghe câu hỏi của anh ta, trong lòng càng thêm giận dữ, cảm thấy thật không đáng để đáp lại.
Ở khoảnh khắc tiếp theo, Trì Vi cảm thấy chiếc cằm của mình mát lạnh như có một nguồn sức mạnh nâng đẩy, bất thình lình nhìn xuống, đó chính là đầu ngón tay của Bạc Dạ Bạch.
Nhíu mày quan sát cô, đôi mắt ướt nhẹp sáng rực như những ngôi sao xa, đôi mắt chứa đựng những oan ức, Bạc Dạ Bạch thở dài đầy bí hiểm: " Đại tiểu thư, tính cô cũng thật là trẻ con."
Tính trẻ con.
Đối với sự đánh giá này Trì Vi càng cảm thấy bất mãn, cảm giác tên này dường như đang được voi đòi tiên, định mở miệng đáp trả.
Đột nhiên Bạc Dạ Bạch cúi người, niêm phong bằng một nụ hôn.
Bờ môi anh ta man mát, đặc biệt là mùi lãnh hương nồng nàn đang dần xâm vào tâm trí, quyến luyến đầy mê hoặc.
Một cái hôn lướt qua trong vài giây chỉ đơn giản là để che đậy ở mặt ngoài.
Trong phút chốc Trì Vi trợn mắt lên, đập vào trước mắt cô là con ngươi màu nâu nhạt của anh ta, răng môi như dính vào nhau, nhàn nhạt nói câu tiếp theo: "Nhưng xem ra, đại tiểu thư… Cũng không tệ."
Đầu óc Trì Vi trở nên trống rỗng, mắt không chớp lấy dù chỉ một cái, dường như cô cũng không ý thức được sự thân mật hiện tại của hai người, thậm chí… còn có chút quen thuộc.
Lúc nhận ra điều này, Trì Vi không biết bản thân mình nên làm thế nào, cô chỉ giơ tay lên chống đỡ trên ngực Bạc Dạ Bạch.
Sau đó lại nghe Bạc Dạ Bạch gọi: "Đại tiểu thư!"
Theo bản năng Trì Vi ngửa đầu nhìn xem, ngay lập tức va vào ánh mắt sâu thẳm, rồi mấy chữ vang lên nhè nhẹ: "Từ hôn với hắn đi."
"Hắn" là ai, lẽ nào, là Hoắc Đình Thâm sao!
Trì Vi như vừa tỉnh giấc chiêm bao, tâm tư hoàn toàn hỗn loạn, cô mệt mỏi đáp: "Bạc Dạ Bạch, tôi không báo cảnh sát đã là sự từ bi lớn nhất dành cho anh. Nhưng không có nghĩa là anh có thể nhúng tay vào việc riêng của tôi."
"Trì Vi, cô hãy từ hôn với Hoắc Đình Thâm đi!"
Nếu như lúc nãy giọng nói của Bạc Dạ Bạch rất bình tĩnh thì lần này rất cương quyết và không cho phép làm trái.
Trì Vi ngẩn ra, cô phát hiện mỗi lần anh ta gọi tên mình đều rất nghiêm nghị, không giống như lúc gọi "Đại tiểu thư", thật hững hờ.
Và lần này, trong hai chữ Trì Vi đầy nghiêm nghị kia cũng có cả chút mệnh lệnh.
Nhất thời bờ môi Trì Vi cong lên, có một sự buồn cười không kể hết được.
"Lão sư, tôi nghĩ. Anh nên rõ một chút: Ở trong mắt tôi, tôi coi anh như không phải là một tên cường bạo thì không hơn không kém cũng chỉ là tiểu bạch kiểm."
Trì Vi vừa nói vừa nở một nụ cười trên khuôn mặt kiều diễm, chỉ tiếc là nụ cười ấy như gai đâm lòng người.
Dường như cuối cùng cô cũng trút hết được bực tức trong lòng, Trì Vi vẫn tiếp tục đáp trả: "Đương nhiên, trước đây tôi bảo dưỡng anh, ban cho anh thân phận tiểu bạch kiểm. Bây giờ quan hệ bảo dưỡng đã kết thúc, anh không có bất kỳ danh phận nào nữa! Tối hôm qua, coi như tôi dùng tiền để mua phục vụ, dầu gì thì cũng là một đêm…"
"Trì Vi, làm tôi tức giận, không hề tốt cho cô chút nào đâu."
Chăm chú nhìn cô gái đang đắc ý, tiếng nói trầm lắng của Bạc Dạ Bạch làm người ta cảm thấy thật nguy hiểm.
Trì Vi phiết môi, trở giọng hỏi: "Làm sao, chẳng lẽ lão sư còn muốn cưỡng bức ta một lần nữa."
"Có gì không thể."