Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 276: Tôi muốn hắn sống sót thì phải cố gắng mà sống




Editor: Waveliterature Vietnam

"Lạch cạch." Nghe Trì Vị Vãn nói, chiếc thìa trong tay Trì Vi vô thức hạ vào trong bát sau đó va chạm với thành bát rồi phát ra những tiếng vang nho nhỏ.

Đôi mắt long lanh hơi co rụt lại: "Lão sư không thể sống hơn… ba mươi tuổi." Dù rằng đã biết Bạc Dạ Bạch bị bệnh tim, tình trạng có chút nghiêm trọng…Chỉ là xưa nay, Trì Vi vẫn không bao giờ nghĩ tới, còn có một chuyện như vậy.

Nhất thời trái tim khẽ nhói lên, có cảm giác nghẹt thở không nói ra được.

Trì Vị Vãn vẫn tiếp tục bồi thêm mấy câu: "Đây là sự thật, sức khỏe của tiên sinh đã yếu từ lâu, không thể sống hơn ba mươi tuổi! Sáu năm trước bác sĩ phụ trách điều trị đã chính miệng nói ra điều này…" Nói xong một câu rồi dường như nghĩ tới điều gì đó, tâm tư của Trì Vị Vãn nhất thời xáo động.

Năm ấy khi cô gặp tiên sinh bản thân chỉ mới mười sáu tuổi, tuy rằng không biết tuổi thật của người nhưng cũng có thể xác định anh ta lớn hơn mình vài tuổi.

Ngoại trừ lúc bắt đầu, hai năm bầu bạn bên tiên sinh rồi khoảng thời gian sáu năm xa biệt thì tính đến nay cũng đã ròng rã tám năm trời trôi qua.

Bây giờ cô hai mươi bốn tuổi, nếu liên tưởng đến tuổi của tiên sinh thì… Cách ba mươi tuổi không còn bao xa! Dù cho tiên sinh gắng gượng sống quá ba mươi thì bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi… vì bệnh tình càng lúc nghiêm trọng và cơ thể cũng đã dần suy kiệt.

Cho dù mình có ở lại thì thời gian tiên sinh sống cũng chẳng còn bao lâu, vậy thì… từ bỏ Lệ Trường Phong có đáng không? Không, không phải như vậy… Chỉ cần tiên sinh cần cô, cô sẽ buông tay Lệ Trường Phong! Nếu như năm đó không có tiên sinh cứu giúp thì quãng đời còn lại đã bị hủy diệt từ lâu, làm gì có cái gọi là "hiện tại"… Suy cho cùng thì, cô vẫn nợ tiên sinh một ân tình.

Vì vậy cô càng không thể chịu đựng điều đang diễn ra trước mắt mình, quãng đời còn lại của tiên sinh vốn đã ngắn ngủi nay còn gặp loại thiên kim tiểu thư mất hết tên tuổi đem đùa cợt trong tay!"Cô nói, bác sĩ chữa trị cho lão sư…" Trì Vi khẽ mở miệng, trông có có vẻ thu người lại rồi không đợi câu trả lời từ Trì Vị Vãn đã lành lạnh nói: "Lang băm, chỗ nào là sự thật!" "Trì đại tiểu thư…" Trì Vị Vãn hơi nhíu mày, cảm thấy cô gái này đã hiểu sai vấn đề mấu chốt.

Ở khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên thấy Vi Vi xoay tay mở cổ áo, một cái cổ trắng như thiên nga… Ban đầu Trì Vị Vãn không hiểu nhưng chỉ một giây sau, đột nhiên đồng tử co rụt lại.

Nhìn xem, trên mặt da thịt chính là điểm điểm dấy xanh tím như dấu hơn trải rộng.

"Nếu tính về tuổi, lão sư đã qua ba mươi.

Còn nữa, tối hôm qua anh ta hung mãnh như thế này, cô thấy có chỗ nào giống người sắp chết không!" Nói xong Trì Vi vén cổ áo lại, một dáng dấp thật bình tĩnh và tự nhiên.

Trái lại Trì Vị Vãn không giữ được bình tĩnh nữa, thân thể từ từ run lên, dường như cố đè nén sự tức tối: "Trì Vi, tại sao ngươi có thể…" "Làm sao tôi lại không thể.

Bao dưỡng đàn ông, không lên giường thì chẳng lẽ chỉ để nửa đêm tâm thôi sao!" Thuận miệng Trì Vi đáp lại đầy trào phúng, hàng lông mi đen mảnh buông xuống rồi nhìn vào chén cháo ở đằng trước.

Sau đó, như là nói cho cả Trì Vị Vãn và cho chính mình, nói năng rất mạnh mẽ; "Có tôi, anh ta sẽ không chết ở tuổi ba mươi! Anh ta còn trẻ, ba mươi tuổi tính là gì, tôi muốn anh ta sống, thì phải cố gắng mà tiếp tục, cho đến khi… trăm tuổi." Nghe xong Trì Vị Vãn bấm móng tay vào lòng bàn tay, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Trì Vi, nghĩ đến những dấu hôn trên cô kia, kỳ thực trong lòng rất chua xót.

Biết rõ có khả năng là hai người đã phát sinh quan hệ nhưng cho đến khi tận mắt chứng kiến, dường như thị giác không chịu được nên nhất thời chưa chấp nhận được điều này! Cuối cùng, đè nén tất cả rồi nhẫn nhịn nói: "Thân thể tiên sinh gầy yếu, cần được chăm sóc chứ không phải là đòi hỏi! Nếu như cô muốn tiên sinh tiếp tục sống sót thì tạm thời kiềm chế nhu cầu lại, đừng để anh ấy tiếp tục liều mạng rồi hao tổn thân thể…"