Editor: Waveliterature Vietnam
Đi tới bậc thang cuối cùng, bờ môi Trì Vi trắng xám khẽ nhếch lên, tựa cười như không cười mà nói chuyện.
Nhớ đến lúc nãy, còn thấy Trì Vị Vãn có chút đáng thương.
Kết quả trong phút chốc đối phương liền trở giọng, nói những câu châm biếm đối với mình, cũng thật là thú vị!
Nhìn cô gái bước từ trên lầu xuống, liên tưởng tới những lời tiên sinh nói, nhất thời Trì Vị Vãn không nói nên lời.
Rất nhanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đột nhiên thu lại, trong lòng có chút lắng xuống.
Trên người cô ta mặc đồ ngủ nhưng lại thuộc về kiểu dáng của đàn ông… Cho dù cô biết quan hệ của hai người họ, thế nhưng biết là một chuyện còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.
Một người phụ nữ, gặp cô ta trong tình huống mặc áo ngủ của đàn ông.
Đáp án, quá rõ ràng.
"Trì đại tiểu thư, cô đã có hôn ước, tại sao còn muốn bao dưỡng tiên sinh."
Mặc dù như vậy trước tiên Trì Vị Vãn vẫn chất vấn Trì Vi.
Nghe xong hàng lông mi mảnh như những cánh bướm của cô buông xuống, mang theo vài phần hững hờ: "Trì diễn viên, người tình ta nguyện, việc cứ thế mà làm, tại sao còn lăn tăn."
Dừng lại, như vừa nghĩ đến gì đó cô hỏi vặn vẹo ngược lại: "Còn Trì diễn viên thì sao, thân là bạn gái của Lệ tổng, lại ở đây cởi quần cởi áo, cố gắng quyến rũ giáo viên của tôi, chẳng những vậy còn bới móc thanh danh người khác… Chi bằng cô giải thích cho tôi nghe chút xem."
Trong nháy mắt, vẻ mặt Trì Vị Vãn cứng đờ, nghiêm túc nói: "Trước đây, tôi tưởng rằng tiên sinh không còn trên đời này nữa nên mới đồng ý Lệ Trường Phong. Nhưng bây giờ chỉ cần tiên sinh đồng ý, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể chia tay!"
"Há, thật không."
Trì Vi dựa vào một chỗ, nhàn nhã vuốt ve móng tay, giọng nói đầy trào phúng: "Trì diễn viên, trước tiên cô nên chia tay, sau đó tìm lão sư cầu hòa, như vậy… Mới chứng minh được thành ý của mình, không phải một câu nói của Trì Vi làm Trì ánh mắt Trì Vị Vãn lóe lên, như bị người khác nói trúng tim đen, liền nhanh chóng giải thích: "Mấy ngày nay, tôi vẫn đang tìm tiên sinh, không gặp Lệ Trường Phong nên chưa thể làm như thế…"
"Thì ra là như vậy, tôi còn đang nghĩ… Trì diễn viên lo lắng không có cách nào lay chuyển lão sư nên mới giữ lại Lệ Trường Phong làm đường lui, tránh khỏi mất cả chì lẫn chài."
Vi Vi không chút khách khí mà nói, khiến trái tim Trì Vị Vãn cứ như bị đâm trúng, lúng túng không nói ra được.
Để tránh tiên sinh tin vào lời nói của Trì Vi, Trì Vị Vãn lập tức đáp trả: "Trì đại tiểu thư, cô không cần nói xấu tôi. Tôi không như cô, có hôn phu vẫn thấy chưa đủ, còn muốn đùa bỡn với tiên sinh…"
Hai chữ "Đùa bỡn" lọt vào bên tai Trì Vi, thực sự rất chói tai.
Nếu như có thể, thật sự cô cũng muốn chơi đùa với Bạc Dạ Bạch nhưng vấn đề ở chỗ… bản thân lại bị anh ta bỡn cợt trong lòng bàn tay!
Trì Vi tự có chút thu mình, nhàn nhạt đáp: "Trì diễn viên có thể vì lão sư mà chia tay thì tại sao lại chắc chắn, tôi sẽ không vì lão sư mà… từ bỏ hôn ước nhỉ?"
"Hai chuyện này không giống nhau."
"Chỗ nào không giống nhau."
Ánh mắt Trì Vi sáng rực, lạnh lùng ngắt lời Trì Vị Vãn, không chút kiêng dè nào chỉ rõ: "Rõ ràng là hai chuyện giống nhau, chẳng qua cô tự cho mình trong sạch, còn người khác là gái điếm. Trì diễn viên, cái đền thờ trong sạch này… cô có lập nổi không."
Lời nói sắc bén của cô là Trì Vị Vãn không ngừng lo lắng,vì không cảm thấy tiên sinh thiên vị nên vội vã đến chỗ anh ta: "Tiên sinh, cô ta đang cố ý bẻ cong sự thật, anh không nên tin…"
Thấy thế, không chờ Bạc Dạ Bạch thể hiện thái độ của mình Trì Vi đã nhấc cằm lên, thể hiện mấy phần cao quý: "Lão sư, tuy cô ta là mối tình đầu của anh nhưng đó là chuyện của quá khứ. Đừng trách tôi không nhắc nhở, nếu Lệ Trường Phong biết, anh muốn dồn hắn vào chân tường thì cho dù có là tôi đi chẳng nữa, cũng không bảo vệ được anh đâu…"
Dồn hắn vào chân tường.
Đối với lời miêu tả của Trì Vi, Bạc Dạ Bạch có chút run run, rồi nhìn Trì Vị Vãn, lành lạnh nói câu tiếp theo: "A Vãn không phải là mối tình đầu của tôi."
Ánh mắt của Trì Vị Vãn thay đổi sâu sắc, chỉ cảm thấy dường như tiên sinh đang đứng về phía Trì Vi rồi phủ nhận điều này, cảm thấy cực kỳ lúng túng!