Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 239: Anh mặc kệ tôi bị bắt đi, vì lợi ích của An An Khánh Sinh ư?




Editor: Waveliterature Vietnam

Vừa hỏi cô ta vừa nhìn những ngón tay trắng ngọc không khác nào một tác phẩm nghệ thuật của anh ta, trên mu bàn tay còn có những mạch máu màu xanh nhạt, khiến lòng người thấy mê hoặc, không ngừng mong muốn được chạm môi vào.

Thậm chí khi tới gần còn có thể cảm nhận được mùi Lãnh hương trên thân thể anh ta, cô gái mặc chiếc sườn xám cố gắng kiềm chế, có chút rung động hòa lẫn căng thẳng.

Nhưng Bạc Dạ Bạch chỉ nhẹ nhàng vẩy những đầu ngón tay, tiện tay cầm lấy hộp bao cao su, sau đó quan sát một chút.

Bất chợt anh ta bung dù, xoay người rời đi, trước đó còn nhàn nhạt nói một câu: "Lời cô vừa mới nói, đừng để ta nghe lại một lần nữa."

Cô gái mặc chiếc sườn xám trợn tròn mắt lên, thật không thể tin được, anh ta lấy hộp bao cao su đi mà không thèm để ý tới bản thân.

Chuyện này… Tại sao… Chẳng lẽ hắn đã có người phụ nữ khác.

Đột nhiên cô ta liên tưởng đến cô gái xông vào phòng khách, hai người này chắc chắn có quan hệ không giống bình thường.

Nhưng mà theo suy đoán rõ ràng cô ta bị người khác bỏ thuốc, Bạc Dạ Bạch vẫn thờ ơ, lạnh nhạt, chưa từng đưa tay ra cứu giúp.

Trong lòng cô ta vẫn đầy những ngổn ngang, hoàn toàn không cam lòng, sau khi nghĩ tới nghĩ lui nhìn người đàn ông đã bước đi xa, cuối cùng cũng lặng yên theo phía trước.

Đối với điều này, cô ta tự nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt thế nhưng không ngờ rằng, ngay từ đầu Bạc Dạ Bạch đã nhận ra.

Chẳng qua người không quan trọng thì cũng không cần thiết để ý tới!

Tại chỗ đỗ xe cách khách sạn không xa, sau khi cảm thấy an toàn Bạc Dạ Bạch bắt đầu lấy quà sinh nhật ra.

Tự nhiên nhìn thấy ở góc áo có dính chút máu, chắc là do vết thương từ cánh tay của Trì Vi để lại.

Gác lại những rối bời trong tâm tư, Bạc Dạ Bạch cầm hộp quà đi đến nơi tổ chức tiệc sinh nhật của An An trong khách sạn Xuân Giang Thu Dạ.

Đêm đông nhiệt độ hạ thấp lạnh đến tận xương, màn đêm dày đặc những hạt mưa nhỏ, dường như muốn tất cả mọi thứ xung quanh diễn ra chậm lại.

Chậm rãi bước qua đường, đi qua một căn nhà lớn, cách đó không xa, đập vào mắt là khách sạn.

"Khặc khục…"

Vì thân thể bị cảm lạnh nên Bạc Dạ Bạch liên tục lấy tay che miệng, cứ thế mà ho khan mấy lần.

Sau đó tiếp tục bước đi, tiến vào giữa khách sạn.

Vào lúc này, anh ta cảm nhận dường như có những bước chân ngổn ngang, nhưng cũng mang theo những lo lắng đang cấp tốc tới gần mình.

Theo tiếng bước chân, không phải là của cô gái mặc chiếc sườn xám cẩn thận từng li từng ti kia, mà ngược lại, hiên ngang chẳng che giấu điều gì.

"Bạc Dạ Bạch, ngươi đứng lại đó cho ta!"

Theo sát là giọng nữ khàn khàn như cắt ngang màn mưa tĩnh mịch, đâm thẳng vào đáy lòng.

Đôi mắt Bạc Dạ Bạch nhạt đi, mờ mịt những khoảng sương mù và người ta sẽ không dễ gì đoán được ý nghĩ của anh ta, bước chân kia từ từ dừng lại.

Sau đó, người đàn ông quay người một chút, khuôn mặt đẹp đẽ hiện ra cùng làn môi mỏng, giọng nói nhẹ nhàng: "Đại tiểu thư, cô tới rồi."

Trong lời nói, dường như chẳng có chút hoảng sợ gì về sự xuất hiện bất ngờ của cô.

Vì đuổi theo anh ta nên cả người Trì Vi chật vật không nói hết được, mái tóc dài buông xõa dính cả vào gò má, thân thể run rẩy.

Cũng may trong đêm đông lạnh lẽo này bản thân cố gắng đè nén sự nóng rực trong thân thể mà chạy tới đây.

So với người đàn ông thanh cao, tao nhã trước mặt thì Trì Vi lại không kiềm chế được, thở hổn hển tiến lên vài bước.

"Anh không thèm quan tâm tôi bị người ta bỏ thuốc, làm nhục ra sao thì ra là vì đến dự sinh nhật của An An."

Đến đây giọng nói của Trì Vi dường như đầy giận dữ và lớn hơn.

Nhưng Bạc Dạ Bạch vẫn tựa như chưa nghe thấy gì, nhìn cô gái đứng bên trong màn mưa, mặc cho mưa rơi nhỏ nhưng trên người vẫn ướt nhẹp không ít.

Bỗng dưng hàng lông mi đen của anh ta buông xuống, từ từ bước lên, nghiêng chiếc ô trên tay che lên phía đỉnh đầu của cô.

Sát lại gần cô gái đang giận dữ ở bên dưới, Bạc Dạ Bạch đưa tay vén mái tóc của cô rồi hời hợt hỏi:

"Vậy sao, đại tiểu thư bị người ta làm nhục?"