Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 237: Anh ta bỏ lại mình chỉ vì sinh nhật của Trì An!




Editor: Waveliterature Vietnam

Cảm thấy hình như Trì Vi đang có ý nghĩ này thêm cả thân thể suy yếu làm Cung Tu nhất thời do dự và không chắc chắn.

Có vẻ như, Trì Vi đối với Bạc Dạ Bạch… Tình cảm không giống nhau cho lắm.

Rồi lại nghĩ đến những tin đồn về thiên kim tiểu thư Trì Gia, nhất thời Cung Tu thấy thật khó xử…

Nếu như nhớ không lầm thì Trì Vi vẫn còn có một vị hôn phu đó là con trai trưởng của Hoắc Gia.

"Trì đại tiểu thư, không phải là Bạch không cứu cô, chỉ là anh ấy còn có việc gấp phải đi trước."

Theo bản năng Cung Tu nói một lời an ủi cô.

Nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh ta lập tức im bặt đi!

Thấy cô gái đang nằm ngã trên ghế sa lông, nâng đôi mắt sáng chứa đựng những nỗi niềm u ám lên: "Có việc bận rộn."

Lẩm bẩm lặp lại bốn chữ, trong đầu Trì Vi dường như lóe lên hình ảnh gì đó.

Đột nhiên cô chống tay đứng dậy khỏi ghế, mái tóc dài xõa ngổn ngang, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Cung Tu: "Anh ta ở đâu."

Cung Tu ngẩn ra, cảm giác như sự an ủi nãy giờ của mình là vô tác dụng, thậm chí là dư thừa!

"Anh ta ở đâu. Nói cho tôi biết!"

Vào lúc này, hai bàn tay của Trì Vi nắm chặt lại, những ngón tay bấm vào lòng bàn tay, giọng nói mang theo sự sắc bén và gay gắt không thể tả được.

Không cần hỏi lại, ngay bây giờ, Bạc Dạ Bạch đang ở đâu. Anh ta còn có thể ở nơi nào!

Thấy trạng thái trái ngược của Trì Vi, đột nhiên Cung Tu có suy nghĩ một chút.

Có thể khiến Trì Vi đi tìm Bạc Dạ Bạch cũng không hẳn là một việc xấu.

Chỉ là tính toán thời gian Bạc Dạ Bạch đi lấy quà rồi về chỗ An An… Đối với An An này, Cung Tu vẫn có một chút tò mò, nhưng suy cho cùng thì cũng không liên quan đến bản thân.

Bạc Dạ Bạch không điều tra thì anh ta cũng không tiện nhúng tay vào.

Mà bây giờ hai người họ đang gặp mặt nhau, nếu lúc này Trì Vi xuất hiện thì e là không thích hợp!

Vì vậy sau khi suy nghĩ một, hai, Cung Tu che giấu trả lời: "Hiện tại Bạch đang dự sinh nhật của một người bạn quan trọng. Nếu như cô muốn tìm cậu ấy thì có thể đến…"

"Không cần…"

Bỗng nhiên nghe câu trả lời của Cung Tu xong, con ngươi của Trì Vi hiện lên một sự yên lặng.

Thậm chí cả người cũng đứng yên, trên khuôn mặt trắng xám là bờ môi chảy ra một ít máu, thở một hơi dài rồi hỏi: "Sinh nhật… thật sao? Tốt, thật sự rất tốt!"

Không hiểu sao nghe câu nói hời hợt của cô mà Cung Tu thấy giật mình.

Chỉ là cảm thấy hình nnhuwtrong chuyện này… có cái gì đó không đúng.

Ở khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên Trì Vi bước chân thật nhanh ra khỏi phòng khách.

"Trì đại tiểu thư, cô muốn đi đâu."

Cung Tu nghĩ, bây giờ thứ cô cần là bác sĩ và thuốc.

Trì Vi không quay đầu lại, trong lòng nóng rực nôn nao: "Khi nãy, đa tạ. Tôi có việc… rất quan trọng!

Bây giờ, lập tức, ngay lập tức phải tự tay xử lý!"

Sau khi quay lưng đi, đôi mắt của cô sáng rực như sao, ẩn chứa trong đó là sự trào phúng và oán hận không nói ra được thành lời.

Ngày mai, chính là sinh nhật của Trì An.

Bây giờ Trì An đang tổ chức tiệc sinh nhật ở một Xuân Giang Thu Dạ cách đây ba toà nhà… Ngay từ lúc mới bắt đầu trong lòng đã đoán được, cái gọi là việc bận của Bạc Dạ Bạch là cái gì.

Nhưng đoán là một chuyện, còn xác định lại là một chuyện khác.

Đúng, ở trong lòng hắn, so với sinh mạng và sự sỉ nhục mà cô có thể gặp phải thì sinh nhật của Trì An quan trọng hơn!

Dù gì thì sáu năm qua Trì An vẫn luôn một lòng mến mộ và hướng về Bạc Dạ Bạch.

Bây giờ, Bạc Dạ Bạch đối với cô ấy là tình thâm nghĩa trọng, thật đáng ngưỡng mộ!

Trái tim hoàn toàn băng giá, trong người thực sự thuốc đã xông lên vậy mà Trì Vi vẫn còn lòng dạ quan tâm, cố chấp rời khỏi phòng khách rồi bước vào thang máy đi xuống lầu.

Bây giờ trong lòng cô chỉ có một tâm niệm duy nhất đó chính là… Tuyệt đối không thể tác thành cho bọn họ!