Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 226: Con đường chết!




Editor: Waveliterature Vietnam

Qúy Thiên Trạch xoay khuôn mặt vừa sáng loáng vừa tràn đầy hưng phấn của mình sang, vừa hay Trì Vi cũng nhìn thấy, đột nhiên cả người cô lạnh run.

Bất chợt hắn đưa tay lên sờ mặt cô, mê mẩn mà than thở: "Thật là đẹp! Tuy rằng ta đây chơi đùa với không biết bao nhiêu người rồi, nhưng… Báu vật quý như cô, đúng là rất hiếm!"

Mặc dù chỉ là chạm vào mặt một cách bình thường sắc mặt Trì Vi cũng trở nên trắng bệch, theo bản năng cảm giác buồn nôn như muốn tuôn ra.

Nơi cây kim tiêm đâm trên cổ vẫn còn đau âm ỉ, đột nhiên trái tim Trì Vi chìm xuống, cô cảm giác đây không phải là hoàn cảnh khốn khó nữa, mà thực sự đã là đường cùng!

Nhưng Hàn Phương vẫn cứ khăng khăng giữ lấy mình, bất ngờ Trì Vi giãy tay cô ta ra, lảo đảo lùi lại phía sau.

"Đùng…"

Ngay lập tức Vi Vi tát Hàn Phương một cái ở trên mặt, giọng điệu lạnh lùng: "Hàn Phương, cô có biết bản thân mình… đang làm cái trò gì không."

"Trì Vi, thân mình thì khó giữ nổi mà còn dám đánh tôi!"

Hàn Phương đưa tay bưng gò mà bị đánh, trợn tròn mắt, trong lòng không chút cam lòng nào.

Tiếp đó cô ta giơ tay lên, định muốn trả thù Trì Vi.

Nhưng vừa mới giơ lên thì Qúy Thiên Trạch đã thể hiện sự khó chịu của mình mà lên tiếng: "Dừng tay! Muốn đánh cũng là ta đánh, cô là cái thứ gì."

Hiếm khi nào gặp được một loại báu vật đắt giá mà hoàn mỹ như vậy nên hắn không thể đứng im để cho người khác ra tay phá hoại!

Vì bị Qúy Thiên Trạch cảnh cáo nên Hàn Phương cũng có chút kiêng dè, cố nhẫn nhịn mà thả tay xuống…Nhưng nghĩ tới thảm cảnh sau này của Trì Vi, một cái tát của bản thân thì cũng chẳng đáng chút nào.

Lúc này đột nhiên Qúy Thiên Trạch rời khỏi ghế sô pha, đi đến phía cuối góc phòng, giống như hắn đang muốn lấy món đồ gì đó.

"Trì Vi, nhìn mình bây giờ đáng thương cỡ nào đi. Chà chà, làm gì có cái gọi là thử vai. Vai diễn từ lâu đã được định trước rồi, chính là tôi đây! Đương nhiên tôi cũng nên cảm ơn cô chút nhỉ, bởi nhờ cô phục vụ Qúy Thiếu mà tôi mới được toàn tâm…"

Lợi dụng kẽ hở này, Hàn Phương hạ giọng, không hề che giấu chút khoe khoang nào.

Tự nhiên óc Trì Vi lóe lên, hình như cô đã rõ điều gì đó: "Thì ra, người bao dưỡng cô… Chính là Phó đạo diễn Lâm!"

"Thông minh lắm, dĩ nhiên cũng nghĩ ra điều này! Căn bản Phó đạo diễn Lâm cũng chẳng có ý định đến cái Học viện Ngôi sao này tuyển người… Là tôi nói cho anh ấy, cô là hoa khôi, là báu vật trời sinh, nhất định không thể bỏ qua! Vừa hay nhìn thấy cô, anh ta đã ưng ý…"

Nghĩ đến điều này Hàn Phương không khỏi ghen tỵ, nhìn dáng dấp của cô gái đang đứng trước mặt thật ngay lập tức muốn đưa tay ra mà hủy diệt.

"Không phải cô tự xưng mình là đẹp đẽ, chỗ nào cũng hơn tôi, cả ngày lúc nào cũng giả bộ thanh cao? Ngược lại tôi đây cũng muốn xem xem, loại bị người ta ngủ nát như cô còn có thể ngóc đầu lên nổi hay không!"

Những lời Hàn Phương nói cho thấy trong lòng cô ta, sự hiềm khích và ganh ghét như đã tích tụ rất nhiều.

"Nói về Qúy Thiếu, chắc cô không biết nhỉ! Nghe nói ở trên giường anh ta có sở thích rất đặc biệt, đã từng chơi đùa chết mấy người! Bạn học à, cô hãy cố chịu đựng, đừng để mình chết dễ dàng như vậy…"

Nghe xong Trì Vi cắn môi đầy giận dữ và từ lúc nào móng tay đã bấm vào lòng bàn tay.

Lòng người hiểm ác, cô biết rõ điều này, nhưng với Hàn Phương này, không hề có lợi ích trên xung đột này.

Mỗi khi nắm bắt được cơ hội thử vai Trì Vi đều đánh mất bởi vì khả năng diễn xuất của mình…

Nhưng so sánh với cô thì Hàn Phương có khả năng bước chân vào làng giải trí sớm hơn một bước.

Không phải là cô không biết Hàn Phương căm hận mình, bình thường vẫn luôn lén lút nói xấu rồi chửi bới, chỉ là cô cảm thấy rất vô vị, chưa bao giờ để tâm đến.

Cô bước chân vào làng giải trí với mục đích rất rõ ràng, chính là điều tra ra chân tướng việc mẹ cô nhiễm phải bệnh sida năm xưa.

Nhưng không ngờ, Hàn Phương lại một lòng muốn đẩy mình vào con đường chết!

Vừa vào lúc này, Qúy Thiên Trạch cầm trong tay một cây gậy dài nhỏ, nhanh chân bước về phía này.

"Hàn Phương, ngươi chờ đó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"