Editor: Waveliterature Vietnam
Nghe Phó đạo diễn Lâm nói vậy đột nhiên Trì Vi cảm thấy thật hài hước.
Căn bản ban đầu nghĩ rằng cái gọi là "cơ hội" lần này chính là gặp gỡ đạo diễn nổi tiếng tự đứng ra tuyển người … Vì vậy một tuần hầu như đêm nào cũng luyện tập diễn xuất, chỉ vì mong muốn được chọn.
Nào ngờ, kết quả là đây, không chỉ không có thử vai, mà lại còn là giao dịch tính dục!
"Trì Vi, chưa bước vào làng giải trí mà đã gặp phải sự cấm cản nhất định cô sẽ không bao giờ có ngày nổi danh! Chẳng qua phục vụ Qúy Thiếu một đêm, cô cũng không phải là người không bị bao dưỡng, từ lâu cũng đâu còn sạch sẽ gì… Biết đâu, kim chủ của cô chẳng còn nâng niu, không giúp đỡ đầu tư cho phim ảnh! Cô, muốn đi lên đỉnh cao mới, thì cũng nên rõ một chút đạo lý chứ…"
Hàn Phương đứng cạnh một bên, hạ giọng khuyên bảo.
Vừa nói vừa cẩn thận quay sang nhìn Qúy Thiên Trạch rồi nói tiếp: "Qúy Thiếu không giống với người bình thường, với phụ nữ thì đôi tay rất hào phóng! Cô nên ngoan ngoãn phối hợp một chút, đừng nói là những vai phụ, kể cả nhân vật chính thì cũng không có gì là không được…"
Nói xong lời, Hàn Phương đưa tay ra đẩy Trì Vi về chỗ Qúy Thiên Trạch.
Trì Vi liền trở tay tránh ra, không vui nhìn Hàn Phương: "Trong lòng đã dơ bẩn thì nhìn cái gì cũng sẽ thấy không sạch sẽ."
Cái gọi là kim chủ chính bà bạn thân của cô, A Tầm, đây đúng là chuyện buồn cười nhất mà cô từng nghe!
Không chần chừ thêm giây phút nào nữa, Trì Vi xoay người rời đi.
"Oành…"
Nhưng vào lúc này đột nhiên Phó đạo diễn Lâm đóng cửa phòng một cái, hiển nhiên là không có ý tốt.
Thấy vậy vẻ mặt của Trì Vi có chút chìm xuống, cô nhận ra rằng bản thân đang rơi vào một tình cảnh khó khăn.
Trong quá khứ đã từng rất nhiều lần gặp những người muốn đưa ra quy tắc ngầm, nhưng trắng trợn ép buộc như vậy thì rất ít.
Trong xã hội hiện nay, khi mà Internet đang được sử dụng khắp mọi nơi, chỉ cần một sự kiện gió thổi cỏ lay trong làng giải trí được tung ra ắt tất cả mọi người đều sẽ biết.
Vì vậy mỗi khi ai đó ném cho cô một cành ô-liu cô đều từ chối và sau đó cũng không muốn dây dưa thêm!
Suy cho cùng, một khi đã bị quy tắc ngầm ép buộc, nếu không giết người diệt khẩu thì cũng là nắm lấy nhược điểm mà uy hiếp… Nếu không làm vậy, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng và chắc chắn cô sẽ trở thành một người phụ nữ không đáng giá!
Vì lẽ đó, đã có người không cam chịu, lén lút điều tra về Trì Vi nhưng không có cách nào tìm ra thân phận… Hoặc nếu tìm ra Trì Gia thì cũng đã rõ thân phận của cô, sẽ tự biết điều tránh xa ra, không dính líu đến nửa phần!
Lần thử vai này, vì Phó đạo diễn Lâm cũng là một tên đạo diễn có tiếng nên cô cũng không có chút nghi ngờ gì cho lắm.
"Không muốn thì thiếu gia ta sẽ không bắt buộc."
Ngay vào lúc này, đột nhiên có một âm thanh rợn gáy vang lên.
Theo đó Trì Vi xoay người, Qúy Thiên Trạch lại nói thêm: "Thế nhưng từ chối thiếu gia ta, còn muốn dễ dàng bước ra khỏi nơi này, có phải là… Hơi thiếu phép tắc không."
Rõ ràng bây giờ Trì Vi không còn đường lui, chỉ có thể đành gặp chiêu phá chiêu: "Về phương diện này, đúng thật là tôi không biết rõ cho lắm… Không biết Qúy Thiếu đây muốn gì."
Cách cô vào tia sáng le lói, Qúy Thiên Trạch nhìn dáng vẻ duyên dáng cùng thái độ thanh cao không chịu khuất phục của cô người ta sẽ thấy được ánh mắt hưng phấn đang bị khắc chế ẩn giấu nơi con mắt thèm thuồng kia.
Đột nhiên hắn cúi người đẩy Trì Vi một cái, lấy ly rượu trên bàn, hờ hững mở miệng: "Lấy ra ba chai rượu, nếu cô uống hết, ta sẽ để cô đi."
Ngay lập tức Hàn Phương tiến lên, lấy ra ba chai rượu ở một bên để lên trên bàn.
Trì Vi chau mày lại, vẻ mặt vô cùng lo âu, tuy rằng tửu lượng của bản thân không kém… Nhưng ba chai rượu này, thực sự là một cửa ải khó qua, nhất định uống xong dạ dày sẽ thấy khó chịu.
Chỉ là so với được rời khỏi nơi này cô vẫn sẽ cố,Trì Vi bước lên, nhìn xung quanh một chúng, trong lòng có suy nghĩ chậm rãi.
Ba chai rượu trên bàn, một chai thiên về loại trái cây, nồng độ cũng không phải quá cao, dung tích cũng không lớn, nếu cố thì vẫn có thể làm được.
Hơn nữa, nhìn nắp chai vẫn chưa mở ra, chắc chắn là rượu mới, có vẻ như không phải là loại bị bỏ thuốc.
Trong nháy mắt, Trì Vi cầm lấy một chai, ngửa đầu uống một cái.
Nhìn cánh cổ trắng như thiên nga của cô, tim của Qúy Thiên Trạch như đập nhanh hơn, nháy mắt một bên ra hiệu cho những người kia rời khỏi phòng khách.
Cùng trong lúc đó, hắn đưa tay vào ngực, móc ra một nhánh kim tiêm nho nhỏ.
Chỉ sau tích tắc Trì Vi đã uống xong chai thứ nhất, đang định nắm lấy chai thứ hai thì đột nhiên Qúy Thiên Trạch đứng dậy, nắm lấy cánh tay cô, trên mặt nở một nụ cười nham hiểm: "Uống một chai là đủ rồi. Nếu như cô say, thì làm sao có thể chơi cùng tôi."
Mặt Trì Vi biến sắc, cô nhận ra hình như hắn ta đã đổi ý. À không, ngay từ đầu tới cuối, hắn vốn dĩ không có ý định buông tha cho bản thân!
Bất chợt đôi mắt sáng rực của cô tối sầm lại, trên tay Qúy Thiên Trạch, là một cây kim tiêm sắc nhỏ đang le lói.
Trì Vi giãy dụa tách ra nhưng ngay lập tức đã có người giúp đỡ hắn giữ lấy cánh tay cô: "Trì Vi, cô ở lại chỗ này, cố gắng cùng Qúy Thiếu chơi vui một đêm nhé!"
"Hàn Phương, là ngươi!"
Trì Vi tức đến mức giọng phát run.
"Trì Vi, cô cũng đừng nên trách tôi! Ai bảo hai năm qua ở trong khoa, cô chèn ép tôi thì không nói, làm gái mà lại còn giả bộ thanh cao. Cái gì mà nhãn mác Đệ nhất nữ thần khoa biểu diễn. Ha, ngược lại tôi đây muốn nhìn xem, qua đêm nay… Hạng người như cô còn đứng được chỗ đó không!"
Ngay khi Hàn Phương dứt lời cũng là lúc Trì Vi cảm thấy cổ mình đau xót, thân thể như bị đơ cứng.
Chính là Quý Thiên Trạch đã dùng chiếc kim tiêm kia đâm vào cổ cô, một loại chất lỏng nào đó cũng theo đó mà đi vào bên trong!
Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng để tháo chiếc mặt nạ của mình xuống, giọng nói có vẻ phấn khích đến tột độ: "Nào, ngoan ngõan, để tôi dạy dỗ, thuần phục cô!"