Editor: Waveliterature Vietnam
Nếu như khi nãy đứng ở bên ngoài nhìn bóng lưng người đàn ông có cảm giác quen thuộc.
Thì giây phút này đây khi nghe tên đàn ông đeo mặt nạ kia nói chữ "Bạch" đột nhiên trong longf cô xác định người đó chắc chắn là Bạc Dạ Bạch.
Trì không hề nghĩ rằng lại gặp lại anh ta một lần nữa, tuy nhiên.. Không ở đâu khác mà lại ở Xuân Giang Thu Dạ.
Nhưng đặc biệt là tình huống này, cô cùng một loạt cô gái khác… Trở thành thứ cho hắn lựa chọn.
Vào lúc này, đứng dưới một chậu lan điếu được bày ở giá trên Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng xoay người lại, khuôn mặt buông thả sau những chiếc lá lan như làm tăng thêm sự kinh sợ: "Cung Tu, đây là
"Chuyện quan trọng"mà anh nói sao."
Đôi môi mỏng của Cung Tu khẽ nở một nụ cười, giọng điệu có đôi chút mờ ám: "Bạch, nếu tôi không lấy cớ làm sao anh chịu đến. Đừng nóng giận, cũng là do tôi suy nghĩ cho anh, anh xem những thứ này đi. Có đủ đẹp đẽ và hợp ý anh không…"
Ngừng nói, hắn ta nhìn các cô gái đang đứng yên lặng và chưa ngẩng đầu lên hẳn, tiếng nói lạnh lùng: "Ngẩng đầu lên đi, có biết chiều lòng khách hay không."
Ngay sau đó khuôn mặt các cô gái tràn đầy căng thẳng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ một tí nữa là chạm đến chiếc mặt nạ thần bí của Cung Tu, đầu tiên có chút sợ hãi nhìn Bạc Dạ Bạch, từng người từng người không khỏi hồi hộp và lo lắng, trái tim hầu như chỉ muốn ngừng đập.
Người đàn ông này… Cùng với ánh trăng và tuyết thì rõ ràng là một loại đẹp đẽ thứ ba tồn tại trên đời này!
Chỉ cần một chút Trì Vi cũng đã nhận ra Bạc Dạ Bạch nên cô yên lặng lùi về sau, cố gắng giảm bớt cảm giác về sự tồn tại của chúng mình ở nơi này.
"Bạch, anh biết rõ Xuân Giang Thu Dạ là chỗ như thế nào vậy mà vẫn đến đây, chắc chắn là từ trước đã có chuẩn bị đúng không. Đều là đàn ông nên tôi hiểu! Những thứ này đều là tôi tỉ mỉ chuẩn bị, anh thích ai thì cứ trực tiếp mang đi. Hoặc nếu thích tất cả thì cứ mang đi hết! Còn không đưa thẳng lên giường của anh."
Trước mặt tất cả các cô gái đang đứng ở đây Cung Tu nói chuyện không có chút kiêng kỵ nào.
Tất nhiên đã bước vào Xuân Giang Thu Dạ, khi được chủ đồng ý để cung cấp cho khách chọn thì tự nhiên chỉ còn con đường chuẩn bị thật tốt để hiến thân… Huống hồ, nếu được tên đàn ông này coi trọng, có thể nói ngày đại vinh quang cũng chẳng còn bao xa!
Chỉ có Trì Vi, nghe xong trong lòng cảm thấy thật bực tức, giương môi lên chế giễu.
Thì đúng, Xuân Giang Thu Dạ là cái chỗ kinh doanh chính ngay thẳng… Thế nhưng thân là đàn ông, tới nơi này không nói, vung tay ra tiêu tiền với giá trên trời, lẽ nào chỉ là ngồi cùng nhau uống rượu thôi sao.
Ha, chỉ có kẻ ngu si mới tin!
Khuôn mặt Bạc Dạ Bạch vẫn rất điềm đạm, đôi mắt như ngưng lại chứa đựng cả một bầu trời sương mờ mịt: "Còn có chuyện gì sao?"
Kỳ thực, lần này đến Xuân Giang Thu Dạ hắn cũng có mục đích từ trước… Chỉ tiếc là không phải là ở câu lạc bộ mà là khách sạn trong khu này, chỗ đó có người tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật!
Nhưng anh ấy chỉ định tặng quà sinh nhật, hỏi thăm sức khỏe người bạn qua thư của mình, chỉ có vậy thôi.
"Tôi biết, anh đi chúc mừng sinh nhật người ta! Thế nhưng sáu năm viết thư, các người chưa từng gặp mặt, biết đâu được… An An nhà anh là một cô gái xấu. Ngộ nhỡ khó coi,không thể thành chuyện tốt được…"
"Cô ấy không xấu, đừng đoán bừa."
Cung Tu còn chưa kịp nói xong thì Bạc Dạ Bạch đã lạnh lùng cắt ngang, ngay lập tức muốn đi ra khỏi phòng khách.
Nhất thời tim Trì Vi đập thình thịch, móng tay bấm vào lòng bàn tay một cách vô thức.
Cô đang định sau khi buổi thử vai kết thúc sẽ đến Giang Trạch một chuyến, ngăn cản Bạc Dạ Bạch tham gia vào buổi tiệc rượu mừng sinh nhật ngày mai… Nào ngờ anh ta biết Trì An tổ chức tiệc ở đây!
Được, tốt lắm, đối với Trì An, đây không phải là sự quan tâm bình thường… Mà đó là một sự tính toán, coi như đem mình làm quà sinh nhật cho Trì An!
Ngay lập tức, Cung Tu tiến lên ngăn cản, đột nhiên xoay lại và nói: "Hừm, chỉ là do tôi đoán, An An nhà anh không xấu! Nhưng Bạch à, trừ khi … Anh chính miệng nói tôi nghe, quãng đời tiếp theo anh muốn ở bên Trì An. Còn nếu không phải vậy… Thì trong những cô gái ở đây, anh nhất định phải chọn một cô!"