Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 202: Làm sao, đại tiểu thư đau lòng à?




Editor: Waveliterature Vietnam

Lời này nói ra, như một mặt hồ đang yên ả bỗng nhiên có một tảng đá lớn rơi xuống, gây chấn động biển trời!

"Người đó… Là anh!"

Hoắc Đình Thâm đơ cứng, ngay lập tức tâm tư rối bời, trong đôi mắt ửng hồng của một kẻ say rượu kia như có một miền ký ức hiện về, chậm rãi và từ từ.

Vào đêm đính hôn, anh ta cùng Lê Tuyết Tâm rời khỏi nơi ấy và đúng là Trì Vi đã ở đó cùng một người đàn ông xa lạ khác.

Lúc đó anh ta chưa từng nhìn thấy rõ dáng dấp của tên đó ra sao, sau này có tra hỏi Trì Vi nhưng đáp án vẫn là không.

Cho đến khi ở trước thư phòng của Trì Gia, Trì Vi thừa nhận bao dưỡng đàn ông, nhưng người đó chẳng là ai khác mà lại là tên đàn ông đã ở cùng cô đêm đính hôn.

Tiếc rằng anh ta vẫn không tin, vào lúc đó chỉ cảm thấy đây là những lời vô ích… Vì suy cho cùng, anh cũng đã từng nhìn cô lớn lên, cho dù tâm tư có không ngay thẳng, đứng đắn ra sao thì vẫn tin, cô sẽ không đến nỗi tự chà đạp bản thân mình như vậy!

Và rồi bây giờ anh ta phải thừa nhận mình hoàn toàn sai, điều này quả thực rất buồn cười!

"Lúc trước, nếu như không phải ngươi bỏ lại cô ấy thì ta sẽ không đụng vào. Vậy thì phải trách ngươi tự tay đem vợ chưa cưới của mình dâng cho tên đàn ông khác rồi…"

Bạc Dạ Bạch dửng dưng nói chuyện, dường như điều này không có nghĩa lý gì nhưng nó lại làm chấn động lòng người.

Cơ bản Hoắc Đình Thâm đã say rượu, lý trí dường như đã mất đi, bây giờ nghe Bạc Dạ Bạch nói những lời này lại càng tích tụ trong lòng, ngọn lửa giận dữ kia như ngày càng muốn bùng lên và thiêu rụi tất cả.

Không thể hiểu nổi, Trì Vi mặt ngoài thì không muốn từ hôn nhưng trong bóng tối lại cùng đàn ông xa lạ quan hệ, bây giờ lại quang minh chính đại bao dưỡng, thực sự là sự phản bội đến tột cùng!

"Tiền, tất nhiên là không tồi. Nhưng so với đại tiểu thư thì, vẫn kém hơn…"

Không thèm nhìn ánh mắt sáng quắc của Hoắc Đình Thâm, Bạc Dạ Bạch vẫn tiếp tục chọc khuấy tâm can anh ta.

"Bạc Dạ Bạch, anh câm miệng đi! Anh muốn làm cái gì."

Trì Vi giận đến phát run, chỉ cảm thấy tình huống này vẫn rất hỗn loạn, còn Bạc Dạ Bạch thì vẫn không ngừng châm chọc Hoắc Đình Thâm.

Nếu hai người cứ tiếp tục một mất một còn như vậy thì… thật sự cô không biết kết cục sẽ ra sao!

"Tôi nói sự thật, không phải sao."

Bạc Dạ Bạch nghiêng đầu nhìn cô và nói với giọng điệu không có chút cảm tình nào.

Nhất thời Trì Vi nghẹn lại, cô không tài nào đoán ra được anh ta đang nghĩ gì, chỉ có thể hạ giọng mà nói: "Chuyện của tôi, không liên quan gì đến anh. Anh nên…"

"Không phải đại tiểu thư muốn lợi dụng tôi để kích động hôn phu của mình sao."

Bạc Dạ Bạch hỏi với một đôi mắt lạnh lùng, một nụ cười chế giễu và mỉa mai.

Nhưng bất chợt giọng điệu lại như sâu hơn, mang theo sự ngấu nghiến đáng sợ: "Nếu như vậy, sao cô không lợi dụng cho đến cùng!"

"Lão sư…"

Không hiểu sao trong lòng Trì Vi trồi lên một dự cảm không rõ ràng.

Ngay sau đó, khi cô còn chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên anh ta đã nắm lấy cổ tay cô, cướp lấy từ trước người Hoắc Đình Thâm, làm cho cô ngã vào ngã vào ngực mình.

Trì Vi chỉ cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, đang định phản ứng lại thì thấy có một cái bóng.

Ngay lập tức đôi mắt cô sáng rực lên, không cần đưa tay đẩy Bạc Dạ Bạch đã tự rời đi, buông cô ra không một chút lưu luyến nào.

Giống như là việc cô vừa làm với anh ta, chỉ là một hành động bình thường, không đáng để lưu tâm chút nào.

Nhân cơ hội đó Hoắc Đình Thâm giơ nắm đấm ra, đang muốn dùng hết sức đấm Bạc Dạ Bạch.

Nhưng Bạc Dạ Bạch chỉ nhè nhẹ né ra, theo chiêu thức mạnh mẽ làm người khác bất ngờ của mình thì anh chỉ cần trở tay vung một cái vào người Hoắc Đình Thâm.

"Oành…"

Trong tích tắc, Hoắc Đình Thâm ngã nhào trên mặt đất, rõ ràng cú ngã đó không hề nhẹ.

"Bạc Dạ Bạch, ngươi được lắm!"

Nhìn bờ môi đang chảy máu tươi của anh ta, không thể nhẫn nhịn được nữa Trì Vi liền quát lớn lên.

"Làm sao, đại tiểu thư cô đau lòng à."

Anh ta chỉ nhàn nhạt hỏi, vẫn không có chút rụng động nào.

Bất chợt trái tim nặng nề không nguôi, Bạc Dạ Bạch lấy tay cố gắng chặn cơn ho khan lại: "Yên tâm, anh ta không giống tôi, không chết được đâu."