Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 159: Nguyễn Nguyễn chủ động đưa tay nắm lấy tay người đàn ông: €�Trước đây tôi đã từng gặp anh...”




Editor: Waveliterature Vietnam

Trong phút chốc, đồng tử của Nguyễn Nguyễn co rút lại, còn chưa kịp gửi tin nhắn đi, hai tay ôm lấy thân mình, cẩn thận nhón chân lên, sợ hãi nhìn xuống phía bên dưới mặt biển.

Nếu như thứ cô vừa nhìn thấy không phải là ảo giác thì rõ ràng vừa rồi có người rơi xuống biển!

Bởi vì đây là buổi tiệc hóa trang, chủ yếu là để người ta ngắm cảnh du ngoạn, cho nên du thuyền chạy hết sức chậm rãi.

Cho nên, nếu thật sự có người không cẩn thận rơi xuống biển, chỉ cần biết bơi một chút, thì tất nhiên sẽ có thể sống sót.

Nghĩ vậy, Nguyễn Nguyễn định gọi cho người cứu trợ.

Đúng lúc này, cô nhìn xuống, đồng thời nhìn thấy một ánh mắt.

Chỉ nhìn thấy từ mặt biển đánh "Rầm..." một tiếng, một người đàn ông nhô lên mặt biển, giống như tiên cá vậy, cả người hắn đều ướt đẫm, từng chút, từng chút một bơi hướng về phía du thuyền.

Nhìn thấy Nguyễn Nguyễn ở trên du thuyền, người đàn ông tùy ý nói, lời nói ra mất phần bị gió biển lấn át: "Tiểu mỹ nhân, có thể giúp tôi một chút không? Tôi không cẩn thận rơi xuống biển..."

Nhìn thấy tình cảnh của người đàn ông, rõ ràng đang gặp nguy hiểm, Nguyễn Nguyễn đáp lại theo bản năng: "Anh gắng cầm cự một chút, tôi đi gọi người đến giúp."

"Không cần, cô giúp tôi một chút là được!"

Lệ Bắc Thành thuận miệng nói, mặc cho sóng biển lạnh đến thấu xương, tuy nhiên hắn đã từng được huấn luyện trong quân đội, so với hiện tại còn khổ cực gấp mấy lần, từ lâu đã nắm chắc kỹ năng sinh tồn!

Nhìn thấy người đàn ông này có vẻ rất thành thạo, điêu luyện, Nguyễn Nguyễn chần chừ dò xét một hồi, nhìn thấy một sợi dây thừng gần đó.

Trong nháy mắt, cô cầm lấy dây thừng buộc vào rào chắn, sau đó đưa đoạn dây còn lại về phía người đàn đàn ông... Lập tức, Lệ Bắc Thành nhanh chóng nắm lấy, cử động thoăn thoắt leo lên du thuyền, hai tay ôm được phao cứu sinh.

"Tay của cô, giúp kéo tôi lên."

Lệ Bắc Thành cả người mất bình tĩnh, hai tay từ lâu đã tê lạnh đến mức đông cứng lại, nhất thời hô hấp cũng khó khăn.

"Anh..."

Qua ánh đèn mờ, Nguyễn Nguyễn thấy rõ tướng mạo bất kham của người đàn ông, chỉ là cảm thấy hình ảnh này có chút quen thuộc từ lâu, giờ khắc này bỗng lóe lên trong đầu cô. 

Đúng lúc này, bàn tay người đàn ông với tới tìm sự giúp đỡ, lạnh đến mức đóng băng, lập tức nắm lấy tay Nguyễn Nguyễn.

Thân thể Nguyễn Nguyễn cứ thế run lên, cảm giác người đàn ông này lạnh như núi tuyết, dùng hết sức lực, lôi hắn từ bên dưới lên.

Cuối cùng, Lệ Bắc Thành bò lên trên, sau đó dùng sức nhảy sang.

Động tác này của hắn khiến cho Nguyễn Nguyễn hơi bất ngờ, chân lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã chổng vó.

Đúng lúc này, Lệ Bắc Thành tiện tay ôm lấy eo Nguyễn Nguyễn: "Tiểu mỹ nhân, cẩn thận a!"

Sau khi đứng vững, Nguyễn Nguyễn mới định thần lại, cô chưa bao giờ ở tiếp xúc gần như vậy với một người đàn ông, vội vã đưa tay đẩy hắn ra: "Cảm ơn..."

Sau khi màn "Mỹ nhân cứu anh hùng" kết thúc, Lệ Bắc Thành mới có thời gian đánh giá cô gái trẻ trước mặt.

Chỉ là cô gái này nhan sắc bình thường, khiến người khác không có nhiều ấn tượng, đơn giản chỉ cảm thấy có chút thanh tú, cũng có thể nói có một phần xinh đẹp!

"Tôi nên cảm ơn cô mới phải, lúc rời đi, cô hãy tìm quản gia nhà họ Lệ, nói với họ rằng tôi dặn dò chuẩn bị một phần quà cảm ơn! Đương nhiên, cô thích gì, cứ việc nói, lấy danh nghĩa của tôi để nhận..."

Đối đãi với phụ nữ, xưa nay Lệ Bắc Thành đều rất hào phóng, huống hồ cô gái trẻ này vừa nãy đã giúp đỡ hắn, tất nhiên phải tạ lễ lớn!

Nói xong, hắn nhận ra cô gái này đang nhìn mình không chớp mắt, bên trong ánh mắt ấy có cả nỗi khiếp sợ, hoài niệm và vui mừng.

Hắn đã nhìn qua vô số cô gái, đương nhiên có thể dễ dàng biết được tâm trạng của đối phương.

Chỉ tiếc rằng, đối với nữ nhân mà nói, chỉ có thiên kim nhà họ Trì mới là con mồi lớn, mới khiến hắn cảm thấy hứng thú!

Có lẽ là bởi lần đầu có cảm giác này, còn chưa có được Trì Vi, hắn lại gặp phải cô gái này...Tuy nhiên, cô gái trẻ này lại quá mức bình thường, không thể nào khiến hắn để tâm!

Nhìn thấy Lệ Bắc Thành xoay người bước đi, Nguyễn Nguyễn đột nhiên chủ động đưa tay ra, nắm lấy tay người đàn ông trước mặt: "Anh là... Nhị thiếu gia nhà họ Lệ?"

Cô hỏi, từng câu từng chữ thốt ra mang theo sự lo lắng thấp thỏm.

Nghe vậy, Lệ Bắc Thành không kiên nhẫn, quay đầu lại nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"

Nguyễn Nguyễn bỗng rướm nước mắt, không khác nào một đứa trẻ, âm thanh phát ra hết sức nhỏ, giọng ấm áp: "Tôi trước đây đã từng gặp anh..."