Editor: Waveliterature Vietnam
Đạo đức tốt?
Nghe cô gái này miêu tả, Lệ Bắc Thành nhất thời im lặng.
Hình thức bên ngoài thì rõ ràng là hình tượng của một thiếu gia cao quý, bên trong lại có đạo đức tốt hơn người?
Nhớ tới trước đây không lâu, cô gái nói mình là tiểu thư nhà họ Trì, hắn còn cố chấp không tin…
Cũng chẳng nghĩ tới, thời thế lập tức xoay chuyển, cô gái này lại sử dụng chiêu thức cũ, ranh mãnh phản kích bản thân!
Trì Vi này, thật có chút nên dè chừng, Lệ Bắc Thành nghĩ trong lòng.
Trong lúc này, Bạc Dạ Bạch yên lặng đứng, phong thái ngút trời, đứng phía trước làm che chắn cho cô, nhìn Lệ Bắc Thành hờ hững nói: "Chỉ có mười giây để đưa ra quyết định."
Nghe vây, Lệ Bắc Thành nắm chặt nắm đấm, lộ ra phong thái ngang ngạnh, phóng đãng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong long đã đưa ra quyết định.
Trì Vi đứng ở sau lưng người đàn ông, nhíu mày nhìn Lệ Bắc Thành, tâm tư hết sức phức tạp.
Nếu như có thể cói như Lệ Bắc Thành đã chết đi, cô nhất định sẽ không dao động.
Chỉ là không như cô nghĩ, Lệ Bắc Thành không thể nào nhảy xuống, chết ở trên biển, Bạc Dạ Bạch nhất định sẽ trở thành người trực tiếp liên quan đến vụ án mạng, với gia thế của nhà họ Lệ, nhất định sẽ đòi mạng đền mạng!
Nghĩ đến đây, Trì Vi liền muốn mở miệng, khiến cho Bạc Dạ Bạch từ bỏ ý nghĩ bắt đối phương lựa chọn "Nhảy xuống biển".
Một mặt, ánh mắt Lệ Bắc Thành liếc qua Bạc Dạ Bạch, cuối cùng dừng lại trên người cô, để lộ ra thâm ý: "Trì Vi, Trì đại tiểu thư. Liệu có thật không?"
Xưa nay, Lệ Bắc Thành hắn là kẻ coi trọng phụ nữ, tất nhiên phải nghĩ trăm phương ngàn kế để có được.
Huống chi, Trì Vi lại là một đóa hoa xinh đẹp nức tiếng, là một tiểu mỹ nhân có tiếng cả một vùng...
Giờ khắc này, hắn muốn chiếm hữu được Trì Vi, không phải vì muốn có được thân xác cô mà khát vọng chinh phục còn lớn hơn gấp bội phần.
Chỉ là tài năng có hạn, hắn không thể nào đối địch với Bạc Dạ Bạch.
Vả lại ở đây, ngoan ngoãn nằm yên chịu đòn từ đối phương, rồi chịu quỳ gối, điều này tuyệt đối không thể xảy ra!
Bỗng dưng, Lệ Bắc Thành mở miệng nói một câu, một tay chống cửa sổ đi tới: "Giữa chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu thôi! Tiểu mỹ nhân, hẹn gặp lại."
Chỉ một giây sau, Trì Vi trừng lớn mắt, trơ mắt nhìn chằm chằm vào Lệ Bắc Thành bất thình lình nhảy xuống một cái, tất nhiên một lúc cũng chỉ còn thấy bóng tối mịt mờ!
Lập tức, Trì Vi tiến lên phía trước, nhìn xuống không cản tối tăm bên dưới, cho dù Lệ Bắc Thành nhảy xuống boong thuyền thì đều là biển lớn,
"Lão sư...Làm sai bây giờ... Hắn nhất định đã xảy ra chuyện..."
Trì Vi vẻ mặt cứng đờ, nói năng cũng trở nên hết sức lộn xộn.
Bạc Dạ Bạch tiến lên phía trước nhìn thử, bản thân vừa mới giao đấu với đối thủ, cả người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, thêm vào giá lạnh trước cửa sổ không ngừng thổi, lấy tay che miệng ho khan đến mấy lần, bình tĩnh nói: "Không đâu, hắn không chết dễ dàng như vậy được."
"Thật sự không chết sao?"
Nghe mấy lời này dường như tâm can Trì Vi được cứu rỗi, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn, gấp gáp hỏi để tự trấn an.
"Hắn đánh nhau giỏi như vậy, hẳn là đã phòng bị sẵn ở trong người, nên kinh nghiệm ứng phó với kiểu tình cảnh này đương nhiên rất phong phú. Hắn lựa chọn cách nhảy xuống biển, tất nhiên bản thân phải bơi rất giỏi, hơn nữa chiếc thuyền này đi chậm như vậy, chỉ cần một chút thời gian cũng đã có thể lên được bờ,"
Chỉ có điều, nước biển lạnh thấu xương, nhất định sẽ nhiễm lạnh.
Chỉ là so với việc quỳ gối, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nghĩ, lựa chọn lần này của Lệ Bắc Thành hoàn toàn sáng suốt!
Nghe Bạc Dạ Bạch phân tích, cô cảm thấy phần nào an tâm hơn, cũng gật gù: "Cũng là, đối với loại cặn bã như hắn, làm sao có thể cam lòng mà tự sát!"
Chợt nghĩ đến điều này, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, ánh mắt sáng lấp lánh như sao: "Lão sư, anh cũng biết đánh nhau? Chỉ là sức khỏe của anh..."
"Đánh nhanh thắng nhanh, sức khỏe không hề đáng ngại."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng nói, theo quán tính ho khan đến mấy lần.
Tuy nhiên, vì mắc bệnh tim bẩm sinh, sức khỏe vốn dĩ không tốt, khó lòng có thể giao đấu lâu dài được.
Huống hồ, Lệ Bắc Thành là kẻ giỏi đánh lộn, là kẻ tinh thông tường tận đối thủ, chỉ cần một lần ra tay, liền có thể nắm được điểm yếu của đối phương, vì thế dễ dàng phản kích thành công!
Tình cảnh này thật không khỏi khiến Trì Vi thả lỏng cơ thể một chút, chỉ là vừa thả lỏng một chút, cơn đau buốt bị lãng quên bất chợt kéo tới: "A...Tay trái của tôi..."
Thấy thế, Bạc Dạ Bạch vừa muốn đưa tay chạm vào, cô đưa tay đẩy bàn tay to lớn của hắn ra, khuôn mặt không ngừng nhăn nhó: "Lão sư, đừng đụng! Ta rất đau..."
"Đại tiểu thư, cô bị trật khớp rồi, cần phải băng bó lại."
Bạc Dạ Bạch vừa nhìn tay cô, vừa nói, âm thanh phát ra không khỏi khiến người khác động lòng, ngữ khí không nhanh cũng không chậm: "Chỉ cần đỡ được, nhất định sẽ giảm đau."
Lời nói hạ thấp, nhận ra cô đang ngửa cổ, nhìn mình không chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Đại tiểu thư, cô..."
"Lão sư...Thật tốt vì còn có anh..."