Editor: Waveliterature Vietnam
"Cô không thể tha thứ được."
Dường như đang nghe được chuyện hài, Trì Vi hai tay ôm ngực, biếng lười dựa vào vai Bạc Dạ Bạch, vẻ mặt nhạt nhẽo vô vị: "Há, vậy thì không tha thứ, tốt rồi!"
Thấy cảnh này, Hoắc Lan Tây không thể tin nổi, tức giận đến run cả người: "Trì Vi, lẽ nào cô không sợ… Tôi nói cho anh tôi sao?"
Chuyện Trì Vi bao nuôi đàn ông, bây giờ còn chạm mặt mình, chẳng lẽ không nên lo sợ, dỗ dành bản thân nhận lỗi sao?
Tại sao làm ra gièm pha mà cô ta vẫn bình tĩnh như vậy, thậm chí còn không ngăn cản, khiêu khích cô công khai!
Nghe được chuyện này Nguyễn Nguyễn khiếp sợ không thua gì Hoắc Lan Tây, không hiểu chuyện gì đang xảy ra… Thấy vậy Cung Tinh Tầm tới gần cúi người, nhỏ giọng nói chuyện động viên: "Xuỵt, trước tiên đừng hỏi, chờ sau đó cô ấy tự nói cho cô."
Vi Vi tính nết vốn đã cố chấp, một khi đã quyết định cái gì, sẽ khó mà thay đổi được.
Làm bạn thân của cô, họ chỉ có thể ủng hộ vô điều kiện, nhưng trước tiên… Vi Vi cần phải biết, mình có đang làm đúng không.
Những thứ đó nằm trong sự thù hận, không phải ở bản thân mình, vĩnh viễn khác xa chuyện cảm động lây, nếu nhúng tay quá nhiều, trái lại khả năng sẽ gây tổn thương lần hai cho cô!
Liên quan tới người đàn ông tên Bạc Dạ Bạch này, nếu như không biết đêm đính hôn hắn chiếm đoạt Vi Vi thì quả thật anh ta có chút vô tội… Thế nhưng cuối cùng hắn lại là người Trì An thầm mến, cùng là một người, vừa vặn biết thời biết thế.
Chỉ là không thể nào đoán trước, đợi được Vi Vi vạch trần chân tướng mọi chuyện, phản ứng của Bạc Dạ Bạch sẽ ra sao.
"Thật tiếc quá, làm sao đây, tôi đã đi trước cô một bước, nói tất cả cho Hoắc Đình Thâm nghe rồi."
Nhìn thấy Hoắc Lan Tây tức tối như sắp nổ tung, đôi mắt sáng của Trì Vi chớp nháy, bất đắc dĩ buông tay ra.
"Cô nói là… Anh tôi đã biết. Không thể! Không bao giờ có chuyện này…"
Hoắc Lan Tây trợn mắt lên, không thể tin nổi chuyện như vậy, Trì Vi dám nói sự thật cho Hoắc Đình Thâm sao!
Lần này Trì Vi cũng chẳng muốn giải thích lại, cô trở tay nắm lấy tay Bạc Dạ Bạch, cố gắng sưởi ấm cho anh ta: "Lão sư, tôi có sai nhân viên tạp vụ sắp xếp cho anh một căn phòng, trước tiên anh đi nghỉ đi."
Bạc Dạ Bạch mang mặt nạ, không nhìn thấy rõ khuôn mặt, chỉ có một tiếng nói lạnh lùng: "Không thể lên lầu được, tôi cần giúp đỡ."
Lời vừa nói ra làm không khí xung quanh bỗng rơi vào yên tĩnh.
Chỉ có trái tim Trì Vi nhói lên, căng thẳng giơ tay ôm lấy anh ta: "Nghiêm trọng vậy sao? Có phải là nơi này lại phát tác…"
Cô vừa hỏi vừa đặt tay trực tiếp luồn tay vào chiếc áo sơ mi, đặt tay lên lồng ngực của anh ta.
" Vi Vi…"
Nguyễn Nguyễn trợn mắt, há mồm, một cảnh tượng chói mắt như vậy, cảm thấy nên nhắc nhở bạn mình một cái.
Cuối cùng cảm thấy chuyện mình làm là phù hợp, Trì Vi vội vàng mở miệng nói một câu: "Nguyễn Nguyễn, A Tầm, người đàn ông của tôi thân thể đang không thoải mái, trước tiên mọi người đi khiêu vũ đi."
Nói xong Trì Vi ôm lấy anh ta, vừa đi vừa hỏi: "Lão sư, nếu thực sự không chịu được nữa hãy dựa vào người tôi. Thuốc đây, có cần uống một viên hay không…"
Sau đó không biết vô tình hay cố ý, anh ta nhẹ nhàng đáp: "Không cần, có đại tiểu thư đỡ, tôi cảm thấy tốt hơn rồi."
Người đàn ông của tôi…
Lần này không chỉ có Nguyễn Nguyễn, Cung Tình Tầm cũng kinh ngạc không kém, bóng dáng thân mật của hai người vẫn còn rõ trước mắt.
Khoảnh khắc đó, cô không hiểu rõ… Vi Vi là đang diễn trò hay thật tình thể hiện.
Không phải cô nói, mục đích chính khi bao nuôi Bạc Dạ Bạch chính là lợi dụng anh ta để phản kích Trì An sao, như vậy... quan tâm có phải là đi quá một chút không.
" Trì Vi, đồ đàn bà phóng túng dâm loạn, không biết xấu hổ! Qủa nhiên đùa giỡn với anh tôi quá trớn…"
Về việc Trì Vi không thèm nhìn mình, một lòng quan tâm người đàn ông kia, cùng đối phương rời đi lên lầu, Hoắc Lan Tây tức giận đến mức không thể lựa lời nhục mạ mà nói.
Nguyễn Nguyễn cùng Cung Tinh Tầm ánh mắt lạnh lẽo, đang muốn ra tay ngăn cản.
Nhưng vào lúc này đột nhiên Trì Vi dừng chân lại, vừa vặn đỡ Bạc Dạ Bạch dựa vào một góc tường.
Đầu tiên là làm cho anh ta dựa lên tường, sau đó Trì Vi khẽ mỉm cười, ung dung buông eo người đàn ông: "Lão sư, cho tôi nửa phút, tôi cần xử lý một việc riêng."
Nói xong Trì Vi bỗng xoay người, bộ váy trên người cô không khác nào một bầu trời sao di động, như tăng thêm khí chất cao quý vốn có.
Chỉ thấy cô dậm gót thật cao, sự dịu dàng nhanh chóng biến mất, một lần nữa trở về trước người Hoắc Lan Tây.
Thấy vậy Hoắc Lan Tây mới thôi nhục mạ cô, trong lòng không ngừng đắc ý.
Nhìn là biết, Trì Vi quan tâm đến anh mình như vậy, nhất định là phải chịu thua!
Lại nhìn thấy việc bản thân nhục mạ Trì Vi có không ít người ham vui hướng về nơi này nên không khỏi ngạo nghễ thẳng tắp lưng, dự định tiếp nhận lời xin lỗi của Trì Vi, trước tiên sẽ dạy dỗ một bài học.
Vi Vi, tôi biết cô bao nuôi đàn ông, chỉ là nhất thời hồ đồ. Cô yên tâm, chỉ cần cô thành tâm ăn năn, tôi sẽ tha thứ…"
" Đùng.."
Nhìn thấy cô dừng lại ở trước người mình, Hoắc Lan Tây đang định đưa ra cái giá của cô em chồng.
Cuối cùng một chữ " Ngươi" này còn trong miệng chưa nói ra, cô ta đã dứt khoát giơ tay, mạnh mẽ tát một cái!
"Trì Vi, cô dám đánh tôi.!"
Gò má bị đánh vai qua một bên của Hoắc Lan Tây hiện lên đau rát, bên tai tiếng ong ong gần như vang vọng.
Bưng gò má bị làm đánh, Hoắc Lan Tây không nhịn nổi quay đầu lại nhìn cô với một giọng khàn chất vấn.
Cũng trong lúc đó cô ta chỉ tay, lạnh lùng dặn dò đám nhân viên: "Bây giờ, ngay bây giờ, lập tức đưa cô ta quay trở về bờ!"