Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 136: Bạc Dạ Bạch trả lời giúp cô gái đang chột dạ trả lời : €�Tôi chính là người đàn ông của cô ấy.”




Editor: Waveliterature Vietnam

Cũng trong lúc đó, Trì Vi nhìn thấy trên mặt đất một bãi bừa bộn, cái chén đã vỡ vụn ra mỗi chỗ một ít.

Vẻ mặt nhân viên tạp vụ luống cuống không ngừng quay về phía Bạc Dạ Bạch nhận lỗi: "Tiên sinh, xin lỗi, thực sự xin lỗi!"

Vừa nãy nhân viên tạp vụ bưng chiếc khay trên tay không cẩn thận đụng trúng Bạc Dạ Bạch, anh ta đang cầm ly rượu đỏ nên lập tức bị đổ vấy lên người.

Giây phút này vẫn còn chút rượu đỏ đang từ trên người Bạc Dạ Bạch chảy xuống dưới.

" Khặc khặc…"

Cơ thể Bạc Dạ Bạch ngày càng một yếu đi, nhất là phải nghỉ ngơi đúng giờ, trời đông giá rét như vậy nhất định không được ra khỏi cửa!

Mà khi chiều, anh ta đã cảm thấy không thoải mái, đang định về phòng nghỉ ngơi thì Trì Vi bất ngờ xông vào Giang Trạch… Cuối cùng anh ta đồng ý chuyện bao nuôi, cùng cô đi dự vũ hội, bây giờ thì tim nặng nề, khó chịu, ho khan không ngừng.

Thấy thế Trì Vi cầm khăn tay, lau vết rượu trên người anh ta, cố gắng nhẫn nhịn không mắng người gây nên, chỉ lạnh lùng dặn dò một câu: "Lập tức sắp xếp một căn phòng, chuẩn bị thêm cả một bộ quần áo mới!"

Trong nháy mắt người nhân viên kia lập tức vâng lời đi chuẩn bị.

Nhìn thấy người đàn ông ho khan, Trì Vi đưa tay xoa lưng hắn, giúp anh ta thở đều: "Lão sư, anh không cần tiếp tục, hãy nhanh tới phòng nghỉ đi."

Bạc Dạ Bạch ho chậm lại, đôi môi mỏng lợt lạt trắng xám, tiếng nói vẫn rất mê hoặc: "Đại tiểu thư, tôi biết rõ cơ thể mình ra sao, cô không cần lo lắng."

Một khi trời trở lạnh chắc chắn sẽ bị cảm, rất dễ dàng ho khan, đây là bệnh đã có từ lâu, có lẽ sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng.

Từ đầu đến cuối Cung Tinh Tầm vẫn đứng một bên, sầu lo nhìn từng hình ảnh một.

Chắc chắn rằng, người đàn ông đang mang mặt trước mặt kia không phải là Hoắc Đình Thâm!

Hóa ra, vấn đề ở đây.

Nếu không phải Hoắc Đình Thâm mà Vi Vi lại quan tâm để ý, Cung Tinh Tầm sinh cảnh giác, bán tín bán nghi hỏi: "Vi Vi, hắn là ai."

Bỗng dưng lúc này Trì Vi mới hoàn hồn, vừa nãy vội vàng đến xem anh ta, nhất thời quên mất bạn thân vẫn còn ở đó.

Trì Vi còn chưa kịp trả lời bất thình lình Bạc Dạ Bạch đã ngẩng đầu, đôi mắt ngưng đọng, lãnh đạm liếc nhìn Cung Tinh Tầm.

Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến đôi mắt rực rỡ của Cung Tinh Tầm tối sầm lại, không hiểu sao lại có một cảm giác nghẹt thở xuất hiện.

Tên thanh niên này, không đơn giản!

"A Tầm, hắn là người của tôi …"

Đối diện với ánh mắt tò mò của bạn thân, Trì Vi chột dạ nói không hết câu.

Nhìn thấy cô như vậy, Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng nói giúp: "Tôi là người đàn ông của đại tiểu thư."

Nói đến chuyện bao dưỡng, trước tiên Cung Tinh Tầm không hề biết chuyện, cũng không có vấn đề gì, vì anh ấy nghĩ Cung Trân Trân bịa đặt… Nhưng vào lúc này, người đàn ông kia lại chính miệng thừa nhận, tất cả mọi niềm tin như vỡ nát.

" Trì Vi, đây là thật hat giả."

Cung Tinh Tầm nặng giọng hỏi, xém chút nữa không giữ được bình tĩnh, trong đôi mắt có muôn ngàn sự nguy hiểm lạnh lùng, khẽ cười ép hỏi cô: "Ha, hãy chính miệng lặp lại lần nữa đi!"

Nhất thời, tinh thần của Trì Vi yếu ớt, có chút khó xử gọi nhỏ: "A Tầm…"

Ngược lại Bạc Dạ Bạch không thèm để ý, một lần nữa lành lạnh bổ sung: "Đại tiểu thư, chỉ là sự thật, cô hãy chính miệng lặp lại một lần nữa, không sao đâu."

Một lần nữa nhìn anh ta, vì đang mang mặt nạ nên không thể nào nhìn hết dung nhan!

Lại nhìn cô hình như đang chột dạ, Cung Tinh Tầm không hiểu điều gì đó.

"Đi theo ta!"

Sau một khắc, Cung Tinh Tầm nắm lấy cánh tay cô, liền muốn mang đến một góc để tra hỏi.

Nhưng lại vào lúc này, Bạc Dạ Bạch giơ tay ra, giữ lấy cánh tay còn lại và nói: "Đại tiểu thư, cô không muốn."

Đối với điều này, đôi mắt Cung Tinh Tầm bỗng dưng hiện ra một sự gian ác, ung dung buông tay cô ra: "Vi Vi, cô không muốn sao?"

Vừa dứt lời, không đợi Trì Vi kịp trả lời, Cung Tinh Tầm đã xoay ngườì bỏ đi.

" A Tầm, chờ muội một chút!"

Nhìn bóng lưng của bạn thân, Trì Vi liền cuống lên, lập tức bỏ qua Bạc Dạ Bạch, đuổi nhanh về phía trước, tìm cách kéo Cung Tinh Tầm lại.

Nhìn tình cảnh ấy, Bạc Dạ nhận ra nhìn cô ấy đã buông tay mình ra.

Loáng thoáng dưới lớp mặt nạ có sự cô đơn hiện ra.