Editor: Waveliterature Vietnam
Nghe xong Cung Tinh Tầm nhếch mép cười, đôi mắt trông rất lạnh lẽo.
Tim của Trì Vi thót lên, liên quan đến chuyện cô bao nuôi đàn ông cô còn chưa nói cho hai người Nguyễn Nguyễn và A Tầm.
A Tầm đột nhiên nghe được chuyện này chắc chắn sẽ dạy cô một bài học nhớ đời!
Thấy vậy Cung Trân Trân tiếp tục nói: "Hóa ra Trì đại tiểu thư là loại phụ nữ này, một chai nước hoa phải đáng giá hàng nghìn đô la, ngươi có mua nổi … Vẫn là Hoắc gia mới có thể. Sợ rằng trên đời này, ít nam nhân nào có thể làm được!"
Nói xong cô ta khẽ vuốt lông mày một cái, dửng dưng nói chuyện: " Nhắc đến chuyện này đột nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, làm sao quên được Lệ tiên sinh nhỉ! Đệ nhất tài phiệt như anh ấy ắt hẳn sẽ nuôi dưỡng nổi Trì đại tiểu thư … Chỉ tiếc a, vì chướng mắt cô ta nên hai năm trước đã sớm từ hôn. Nhìn xem, bạn gái của anh ta là diễn viên nổi tiếng Trì Vị Vãn, buổi tiệc khiêu vũ ngày hôm nay chính cô ấy là làm diễn viên tổ chức! Theo tôi thấy, lọ Nữ hoàng Hoa hồng này e là cũng do Lệ tiên sinh tặng cho…"
Năm đó, cuộc hôn nhân của Trì Vi chính là niềm ao ước của biết bao cô gái khác.
Lệ Trường Phong, một trong những tứ đại tài phiệt, là hình mẫu đàn ông thành đạt của thành phố này, bất ngờ kết làm thông gia với Trì gia… Thế nhưng tiểu thư Trì Vi có phúc mà không biết hưởng, khiến Lệ gia bất mãn từ hôn.
Lời giải thích với người ngoài chính là Trì Vi tuổi tác còn nhỏ, khi đó cô mới mười bảy tuổi nên hai người không quá thích hợp.
Ban đầu có rất nhiều người tin tưởng tuyên bố này, thế nhưng sang lần đính hôn thứ hai bị thất bại của Trì Vi đã có không ít lời đồn đại lan truyền khắp mọi nơi.
Lại ở tuổi mười chín, cô đính hôn lần thứ ba, những vị hôn phu của cô càng lúc tiêu chuẩn càng thấp, trong đó Hoắc gia có gia thế yếu nhất.
Bởi vậy mọi người luôn cho rằng cuộc sống riêng của Trì Vi rất lộn xộn, từ một tiểu thư bạch phú mỹ trở thành một cô gái có tình cảnh không ai muốn rơi vào!
Cách đó vài bước, dáng người thon thả của Bạc Dạ Bạch rơi vào trung tâm đôi mắt xanh lam của cô, trong tay đang cầm chén nước khẽ đung đưa.
Lọ nước hoa nghìn đô.
Thật may, còn có thể mua nổi lọ nước hoa giá trên trời như vậy, hắn còn cảm thấy … Có thể nó còn đắt hơn!
Chỉ là khi nãy có nghe người ta bàn tán, lọ Nữ hoàng Hoa hồng mà Trì Vi sở hữu là do cố nhân tặng cho.
Nhíu cặp lông mày lại anh ta nghĩ nếu như hiện tại không nhắc tới thì hắn sẽ quên chuyện này.
Cái gọi là "cố nhân" kia, chính là anh ta.
" Tam tỷ, chính tỷ dùng hàng nhái dỏm, vẫn còn tâm tư để nhúng tay vô những chuyện vô bổ sao! Vi Vi nhà ta, xinh đẹp, có gia thế, hoàn toàn tốt đẹp, bao nuôi đàn ông có là gì. Không giống tỷ, lúc nào cũng vậy, tuổi thì đã lớn mà vẫn không ai thèm lấy… Tỷ muốn bao dưỡng ai liệu người ta có thèm chấp nhận không.Ồ, tỷ mà bao dưỡng được hạng đàn ông tương xứng với mình, tôi cũng thấy xứng đáng!"
" Cung Tinh Tầm, ngươi… Coi chừng ta!"
Cung Trân Trân cắn răng, căm hận nói chuyện, vừa xấu hổ vừa mất mặt nên vội vã tự giác rời đi.
Đến nỗi những người hầu của cô ta cũng tự nhiên cong đuôi, mang theo chán chường gấp rút đuổi theo.
Xung quanh chỉ còn có mấy người, khuôn mặt ai cũng cảm thấy khiếp sợ, họ nhìn Trì Vi với ánh mắt không thể tin nổi, mỗi người đều mang một suy nghĩ khác nhau.
Vậy nhưng khuôn mặt của Trì Vi không hề có một chút cảm xúc nào, cô vẫn cao ngạo như một nữ vương, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
Nhất thời mọi người đều cảm thấy hồi hộp. Tất cả đều nghĩ Trì Vi này lòng dạ độc ác, không cẩn thận chọc giận cô ta, kết cục chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Trong nháy mắt đám đông tản đi, tránh thật xa Trì Vi.
" Cung Trân Trân là người rất mưu mô, tại sao cô lại nhúng tay vào chuyện của cô ta.
Cung Tinh Tầm liếc nhìn Trì Vi, hỏi một câu bao hàm thâm ý.
Lần này Trì Vi xoay người nhìn tỷ muội Khương gia, hiển nhiên hai người họ bị dọa đến mức hồn bay phách lạc nên vẫn im lặng không lên tiếng.
" Các cô xem như là bạn học của tôi. A Tầm giúp tôi nhắm vào Cung Trân Trân, nếu như cô ta có kiện cáo gì hãy nói cho tôi biết …"
" Không sao, Cung phu nhân vốn dĩ đã căm ghét ta, Cung Trân Trân có mạch lại hay không cũng giống như nhau."
Cung Tinh Tầm đầy nhẹ nhàng cắt đứt đi sự lo lắng của Trì Vi.
Trì Vi nhíu mày, nghĩ đến quan hệ phức tạp của Cung Gia vẫn còn chút lo lắng.
Ngược lại hai tỷ muội Khương gia mắt sáng quắc bất ngờ nhìn Trì Vi.
Xong việc, Khương Đường Đường lau đi vết Champagne còn lưu lại trên mặt, kéo Khương Qủa Qủa nói lời cảm ơn: "Trì Vi… Không phải! Trì đại tiểu thư, chuyện vừa rồi, thật sự cảm tạ cô…"
"Oa, số một đếm ngược, cô thật sự rất lợi hại… A! Đau quá…"
Ánh mắt Khương Qủa Qủa lấp lánh nhìn Trì Vi, vừa sùng bái vừa phóng đại.
Tỷ tỷ cô lại tát một cái, búng gáy rồi nói một câu nguyền rủa: "Cái đồ ngu xuẩn, ta lần nữa nhắc lại,đừng kiếm chuyện mà sinh sự nữa!"
Khương Qủa Qủa đầy oan ức thốt lên: "Tỷ, lúc muội nhận lấy lọ nước hoa, thực sự rất cẩn thận, ai biết…"
" Cô đưa tay ra, dù cẩn thận như thế nào thì kết cục vẫn là vỡ nát."
Trì Vi hờ hững vạch trần sự thật này.
Nhìn thấy khuôn mặt ngây ngô của Khương Qủa Qủa, cô bất lực nói: "Tỷ tỷ cô mắng không sai, cô quả thật có chút hồ đồ, bị người khác lập mưu hãm hại mà vẫn không nhận ra!"