Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chương 63




Viễn Ninh thầm cười: “À, vậy sao lúc nãy anh còn làm mặt không quen biết hăm dọa sẽ giết Tuyên Tuyên.”

“…”

Chậc cách thức theo đuổi người khác của anh Du với cái tên họ Lạc kia cũng chẳng có mấy phần khác nhau cả. Đều là kiểu người lạnh băng, bá đạo chẳng chút nào dịu dàng. Nhưng mà…

“Anh Du em nói cho anh biết một chuyện, Tuyên Tuyên chính là thích những người giống Trương Hải Lam.”

Viễn Ninh vỗ vai anh vài cái rồi cười bí hiểm chạy đi.

Du Thiên Ngạn trầm lặng đứng đó, không khí xung quanh thoáng chốc lạnh băng.

Du Thiên Ngạn thở dài, xoa cổ: “Trương Hải Lam lâu rồi tôi chưa gặp cậu.”

Anh suy nghĩ chẳng lẽ biểu hiện của anh rõ lắm sao?

Đương nhiên không rõ rồi nhưng vì Viễn Ninh chơi với anh từ nhỏ, anh suy nghĩ gì chỉ cần cô liếc mắt đều biết hết.

Đừng hỏi vì sao Viễn Ninh cũng chơi từ nhỏ với Lạc Nguyên Kỳ nhưng cậu ta suy nghĩ gì cô đều không biết, không hiểu mà là vì từ nhỏ Lạc Nguyên Kỳ chính là bóng ma trong lòng cô, người ta thường nói gần vua như gần cọp cậu ta chính là vua còn cô thì chắc vinh hạnh lắm cũng chỉ là thái giám nên cô không muốn chết mà đi đoán bừa suy nghĩ của cậu ta. Hay nói một cách khó nghe thì mỗi lần đối diện, cô đều không dám nhìn thẳng mắt của Lạc Nguyên Kỳ.

Mạn Tuyên đứng ở cổng trường Đại Học A nhưng đầu cứ ngó nghiên xung quanh trong sân trường, khi thấy Viễn Ninh chạy ra cô vẫy tay kéo Viễn Ninh. Cô vừa mở miệng hỏi:

“Ninh Ninh cậu có đồng ý không? Mà cho dù cậu có đồng ý thì một chút A Lạc sẽ giải quyết giùm cậu.”

“Sao cậu lại nói với cậu ta? Tuyên Tuyên cậu biết tớ chính là không thích.” Viễn Ninh khó chịu lên tiếng.

Mạn Tuyên a một tiếng vẻ mặt hối hận xin lỗi Viễn Ninh.

Viễn Ninh hừ hừ vài tiếng vừa định chạy trốn trước khi Lạc Nguyên Kỳ tới thì một chiếc siêu xe xuất hiện chắn ngang trước mặt cô.

Viễn Ninh ngẩn người, nếu cô đoán không lầm thì chủ nhân chiếc xe này không phải là bạn cô thì cũng là kẻ thù của cô. Khả năng không quen biết rất thấp bởi trước cổng trường rất vắng xe.

Một người đàn ông ăn mặc lịch lãm bước ra. Anh giơ tay tháo mắt kính mát ra, để lộ ra đôi mắt hổ phách quyến rũ. Khuôn mặt xuất chúng ngay cả bất kỳ ai cũng chẳng so sánh được. Không khí xung quanh như ngừng lại, tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngẩn người say mê anh.

Viễn Ninh nuốt nước bọt, lấy tay che miệng lại phòng ngừa nếu cô có chảy nước bọt thì cũng không làm mất mặt trước mỹ nam.

“Xin Chào!”

Anh đưa bàn tay ra trước mặt cô. Viễn Ninh ngớ ngẩn bắt tay anh, trong lòng tự hỏi cô có quen mỹ nam trước mắt sao?

Mỹ nam tính rút tay lại nhưng vì Viễn Ninh nắm chặt quá anh bắt đầu bối rối không biết làm gì.

Lạc Nguyên Kỳ từ xa đi tới, thấy một màn trước mắt liền khó chịu đẩy mỹ nam ra rút khăn giấy từ túi quần lau tay cho Viễn Ninh.

Viễn Ninh hoàn hồn nhìn đôi tay của mình bị Lạc Nguyên Kỳ nắm thì ai oán trong lòng. Mỹ nam mỹ nam mỹ nam của tôi a.

Mỹ nam ngẩn người, ngượng cười, anh tự hỏi trong lòng tay của anh bẩn sao? Anh đút tay vào túi quần, nhìn Mạn Tuyên mỉm cười.

“Chào! Tôi tên là Hoắc Tiêu Vân, rất vui gặp bạn học.”

Mạn Tuyên nuốt một ngụm nước bọt, định giơ tay nắm lấy tay của Hoắc Tiêu Vân thì liền bị một đạo lực mạnh mẽ kéo về phía sau.

Du Thiên Ngạn sắc mặt thâm trầm, ánh mắt lạnh băng nhìn Hoắc Tiêu Vân, che chắn trước mặt Mạn Tuyên.

Hoắc Tiêu Vân thấy khó hiểu, anh sờ mặt mình. Anh đây là bị mọi người ghét bỏ sao?

Một người đàn ông bước đến phía trước nói nhỏ với Hoắc Tiêu Vân. Anh gật đầu xoay người đi theo phía sau người đàn ông đó bước vào trường Đại Học A.

Viễn Ninh nhìn chăm chăm vào bóng lưng từ từ nhỏ dần rồi khuất đi sau dãy hành lang của Hoắc Tiêu Vân. Cô có cảm giác người này rất quen thuộc, không biết gặp ở đâu rồi.

Lạc Nguyên Kỳ kéo Viễn Ninh lại, cả khuôn mặt tràn đầy sự tức giận. Hết cái tên Trịnh Hiểu Bằng lại đến cái tên Hoắc Tiêu Vân xa lạ kia.

“Không cho nhìn.” Lạc Nguyên Kỳ giơ tay che mắt Viễn Ninh lại.

Viễn Ninh bĩu môi, kéo tay Lạc Nguyên Kỳ xuống: “Tớ đi đến công ty, đi cùng không?”

Lạc Nguyên Kỳ ngỡ ngàng đây là lần đầu tiên Viễn Ninh mời anh đi chung. Trong lòng bỗng chốc vui vẻ, bao nhiêu đám mây đen trong lòng chỉ vì một câu nói của Viễn Ninh liền xua đi biến mất, mặt trời ló ra.

Vì vui vẻ nên Lạc Nguyên Kỳ không chú ý đến khóe mắt Viễn Ninh có một tia sáng xẹt qua. Cô xoay người mỉm cười, há há há dụ dỗ bước đầu thành công.

Viễn Ninh cùng với Lạc Nguyên Kỳ bước lên xe hơi gần đó. Trước khi đi cô xoay người nháy mắt mấy cái với Du Thiên Ngạn, cười bí hiểm.

Mắt thấy Viễn Ninh đi mất, Mạn Tuyên bĩu môi thầm nghĩ “hay nhỉ lúc đầu còn tỏ ra khó chịu với tớ cuối cùng vẫn theo người ta lên xe thôi.”

“Tôi đưa em về.” Du Thiên Ngạn kéo tay Mạn Tuyên đi về hướng của chiếc xe.