TRương Hải Lam như không nghe lời của thư ký Tô, tập trung vào văn kiện công ty.
Thư Ký Tô thở dài. Cầm tờ giấy chuyển tới bộ phận thiết kế game.
Buổi chiều Lạc Nguyên Kỳ chở Viễn Ninh trở về.
Viễn Ninh đang nghe nhạc thì một văn kiện gửi tới điện thoại cô.
Mở ra xem. Sắc mặt Viễn Ninh liền biến sắc khó coi.
“Sao vậy?” Lạc Nguyên Kỳ bên cạnh giơ tay muốn lấy điện thoại của cô.
Viễn Ninh tắt điện thoại bỏ nhanh vào túi xách: “Không có gì chỉ là có một vài con chuột thôi.”
Lạc Nguyên Kỳ “nga~” một tiếng rồi cũng không thèm nói gì thêm nữa.
Về tới biệt thự họ Nguyên, Viễn Ninh chạy nhanh lên phòng mình.
Cô thay đồ tắm rửa, mở nhanh laptop vào một trang web, nhập vào một dãy số mật mã, tiến vào không gian của tổ chức.
Như thường lệ tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ, nhưng bây giờ có thêm một người nữa là Khiếu Tử.
“Viễn Hoàng chuyện gấp a. Bên Từ Ngôn đang làm một cuộc thí nghiệm.” Xà Hạt nhanh miệng lên tiếng.
“Ân, tôi biết rồi, Na Na đã chuyển tài liệu cho tôi xem.”
Khiếu Tử: “Viễn Hoàng, theo như phân phó thì mấy ngày nay Tiêu Dĩnh cũng không có gì đặc biệt nhưng tôi tìm thấy trong phòng cô ta có một bản xét nghiệm về liều lượng ma túy và chất gây kích thích của tổ chức chúng ta và Khai Tinh Ma.”
Trang Nhất: “ Trong khoảng thời gian chúng ta rút ra khỏi La Mã và Nhật Bản, có một nhóm tổ chức tên là Z đã đánh vào chúng ta. Tôi đã điều tra nhưng vẫn không tìm ra được trụ sở chính của bọn chúng.”
Tử Yêu: “ Mấy ngày qua cảnh sát quốc tế tăng cường phòng ngự, truy lùng bắt bọn khủng bố nên bây giờ tương đối yên lặng nhưng tổ chức Z đó liên kết với bọn quốc tế liên tục chỉ ra trụ sở chính của từng tổ chức.”
Viễn Ninh trầm ngâm suy nghĩ. “Tổ chức Z” theo lời của Trang Nhất cùng Tử Yêu thì nó có thể do chính phủ thành lập nhưng điều khó hiểu ở đây một tổ chức vừa thành lập không thể nào hoạt động mạnh như vậy.
Viễn Ninh: “Theo dõi một thời gian tình hình xung quanh, trước mắt chúng ta nên ngừng hoạt động một thời gian để quan sát. Chuyện bên Diêm Hách thì Na Na chỉ nói được một phần nhỏ kế hoạch của bọn chúng.”
Ngón tay Viễn Ninh lướt nhanh trên bàn phím, đem bản tài liệu post lên cho mọi người xem.
“Theo những nguyên liệu chất hóa học này thì có thể thấy chúng đang nghiên cứu chế ra một loại thuốc, trong khoảng thời gian tôi đi trên đường thì tôi đã gửi cho Tinh Vũ cô ấy nói những thành phần này là thành phần của một chất hóa học gây ra bệnh bạo phát nhưng nó lại tạo ra thêm một chất hóa học phụ đó là chất gây nghiện.”
Cả bọn đều trầm ngâm.
Diêm Hách đang dự tính kế hoạch gì a?
Xà Hạt: “Viễn Hoàng có khi nào chúng muốn làm ra một loại ma túy mới?”
Tử Tiêu: “Cũng có thể, nếu dùng loại ma túy đó thì cả tinh thần chúng ta đều tăng lên, khả năng chiến đấu cũng sẽ tăng cao.”
Viễn Ninh: “Bên đó muốn chiếm hẳn các vụ làm ăn sao chúng ta lại im lặng được, Tử Yêu cô tới gặp Độc Y đi. Dùng mọi cách bắt cô ta về.”
Tử Yêu gật đầu.
“Còn chuyện Tiêu Dĩnh thì mặc kệ cô ta tránh để bên kia chú ý. Nhưng Khiếu Tử anh đã trở về thì có phải nên làm việc không? Ngày mai anh phụ Tiêu Dĩnh đi.”
Khiếu Tử khóc không ra nước mắt, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại như bị táo bón.
Viễn Ninh tắt laptop nằm xoài người ra giường.
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn đồng hồ cô giật mình, không biết cô ngủ từ lúc nào.
“Ai vậy?” Viễn Ninh nhìn lướt qua số điện thoại đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại rồi nhấn nút nghe.
“Lâu ngày không gặp, anh rất nhớ em.” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng trầm thấp của một người đàn ông.
Viễn Ninh tròn mắt, nếu nói Lạc Nguyên Kỳ là người mà cô căm ghét đến cả buổi tối ngủ chỉ cần nghe giọng nói của anh ta là cô có thể gặp ác mộng thì người đàn ông bên đầu dây bên kia chính là người cô kính trọng, yêu thương như một người anh, một thành viên trong gia đình, dù anh có thay đổi như thế nào thì cô luôn nhận ra thông qua giọng nói của anh.
“Anh Du anh trở lại rồi hả? Sao anh không đi luôn đi. Ngày anh đi mà không chịu nói cho em biết làm cho trái tim bé nhỏ của người ta tổn thương a.”
Viễn Ninh giận dỗi lầm bầm.
“Ha ha bảo bảo giận rồi sao? Mai em rảnh không chúng ta gặp nhau.”
“Không được rồi, mai em phải lên trường a. Hay là đợi em học xong anh qua đón em nha.”
“Được.”
Cô cúp máy, trên khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ.