Viễn Ninh âm thầm sợ hãi, ra sức níu lấy quần áo của Lạc Nguyên Kỳ, có chết cô cũng không muốn đụng vào nước biển.
Cô trưng ra bộ mặt ủy khuất đáng thương hề hề nhìn Lạc Nguyên Kỳ nhưng không hiệu quả.
Anh thảy cô xuống biển không một chút thương hoa tiếc ngọc.
Viễn Ninh sợ hãi hét ầm lên, ra sức vùng vẫy muốn đứng dậy nhưng bị Lạc Nguyên Kỳ giữ lại.
Sau hai tiếng bị song vỗ ầm ầm vào cơ thể, Viễn Ninh như bong bong xì hơi nằm oạch ra giữa bãi cát trắng.
Ở phía xa, Trịnh Hiểu Bằng nheo mắt nhìn thân ảnh của một người con gái nằm lăn lăn lộn lộn trên bãi cát trắng, khó hiểu.
“Nhìn gì vậy?” Ngô Thế Huân huỵch vào tay Trịnh Hiểu Bằng.
Thấy anh không trả lời mà cứ nhìn đăm đăm phía xa, Ngô Thế Huân cũng hướng mắt theo hướng mắt Trịnh Hiểu Bằng.
“Chậc sao hôm nay cậu hứng thú người khác ngoài Tiểu Y rồi?”
“Cô ta là em của Trịnh Phàm- Cỗ Viễn Ninh.”
Không đợi Ngô Thế Huân nói gì hết, Trịnh Hiểu Bằng hướng về phía Viễn Ninh đi đến.
Viễn Ninh mệt mỏi nằm trên cát. Cô lầm bầm nguyền rủa Lạc Nguyên Kỳ, hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà họ Lạc. Cố gắng ngồi dậy nhìn Mạn Tuyên cùng Vệ Gia Phúc đang vui vẻ chơi đùa tắm biển mà thầm ghen tị.
Bỗng nhiên có người che trước mắt cô, Viễn Ninh nheo mắt ngước mắt nhìn.
Khuôn mặt trích tiên, xinh đẹp tuyệt luân cùng với nụ cười lạnh nhạt không nhiễm bụi trần, dưới ánh nắng chói chang càng tôn lên làn da trắng cùng từng đường cong cơ thể săn chắn khỏe mạnh của anh.
“Sao ngồi ở đây? Em muốn nhuộm da nâu?” Trịnh Hiểu Bằng lấy chiếc nón trên đầu xuống phủi vài cái đội lên đầu Viễn Ninh.
Viễn Ninh như rơi vào lưới tình, thẹn thùng nhìn Trịnh Hiểu Bằng.
Trịnh Hiểu Bằng nhìn người con gái có 3 phần giống Tiểu Y đang thẹn thùng thì bật cười nhất là đôi mắt sạch sẽ giống hệt với Tiểu Y lúc còn nhỏ.
Viễn Ninh nghe Trịnh Hiểu Bằng cười thì ngẩng đầu lên, cảm xúc vừa mới bị cô ép xuống vì nhìn thấy nụ cười của anh mà rộn lên. Cô đưa tay níu lấy con tim đang đập mạnh thình thịch.
“Nắng sinh ra là dành cho anh.” Viễn Ninh lầm bầm.
Trịnh Hiểu Bằng kéo Viễn Ninh đứng dậy. Chỉ về phía quán ăn phía xa, quay đầu nhìn Viễn Ninh ý hỏi có muốn cùng anh qua đó không.
Viễn Ninh từ cơn say tỉnh lại nhìn quán ăn Trịnh Hiểu Bằng chỉ thì ngượng ngùng không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Cô nhìn quần áo mình ướt sũng lại nhìn Trịnh Hiểu Bằng kế bên khô ráo thì sa sẩm mặt mày, thầm nguyền rủa tên Lạc Nguyên Kỳ xấu xa kia.
Như nhìn ra nỗi băn khoăn của Viễn Ninh, Trịnh Hiểu Bằng kéo cô đi vào khách sạn của mình gần đó.
Tiểu Y uốn éo thân mình bước xuống giường mở cửa phòng. Thấy Trịnh Hiểu Bằng cô tính mở miệng hỏi thì nhìn thấy một cô gái phía sau lưng anh.
Nguyên Thiên Khải lo đầu ra thấy Trịnh Hiểu Bằng dắt một cô gái về thì giật mình.
“Này này cậu đây là …?”
Tiểu Y liếc nhìn khuôn mặt giống với nhị thúc đến 5 phần trong đôi mắt xẹt qua một tia âm u không nói nên lời, quay người vào phòng kéo Nguyên Thiên Khải đang bối rối ngồi xuống giường xem phim tiếp.
“Tiểu Y cho tớ mượn một bộ đồ cho Tiểu Ninh.” Trịnh Hiểu Bằng bước đến tủ cầm ra một bộ váy.
Tiểu Y gật đầu cũng không nói gì. Nhìn Viễn Ninh rồi chỉ về hướng nhà tắm.
Viễn Ninh ngại ngùng cầm đồ chạy nhanh vào nhà tắm.
Nửa tiếng sau, Viễn Ninh bước ra nhưng không thấy Trịnh Hiểu Bằng cùng anh đẹp trai kia, trong phòng chỉ có duy nhất cô gái tên Tiểu Y kia.
Tiểu Y cầm bịch bánh snack hướng về phía Viễn Ninh mời ăn.
Viễn Ninh cười xua tay thấy cô gái đó thả bịch bánh xuống lấy đồ sấy tóc đưa cho cô.
Lần này Viễn Ninh không từ chối, tiếp lấy máy sấy tóc, vừa im lặng ngồi hong khô tóc mình vừa lén lén quan sát Tiểu Y.