Tiểu Y giơ tay xoa hai bên thái dương: “Tiểu ca, nếu còn lần sau, em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Tứ ca gật đầu như trống gõ. Ánh mắt giết người phóng tới Hiểu Bằng. Nếu không phải tên tiểu tử này thì Tiểu Y sẽ không giận hắn a.
“Tiểu tâm can, chuyện em giao cho anh, anh đã hoàn thành rồi nha. Em có nên về nhà xem một chút không?” Tứ ca chớp chớp mắt, ngoan ngoãn xoa hai bên thái dương cho Tiểu Y.
“Tam ca nghe lời vậy sao? Em cứ ngỡ chuyện này chỉ có một cách là giết đứa trẻ đó chứ.” Tiểu Y dựa người vào Tứ ca .
“Cái gì? Tam ngốc chịu nhận hả? Ta không tin a, tứ muội khống lừa gạt tiểu hài tử là không nên.” Nguyên Thiên Trạch bước ra từ phía sau cánh cửa.
Tiểu Y liếc nhìn tứ ca cảnh cáo nếu chuyện này anh dám lừa gạt em thì chuyện về nhà đừng mong thương lượng.
Tứ ca cười lấy lòng Tiểu Y: “Ha ha sao tiểu ca dám lừa tiểu tâm can được, anh nói với tam ca nếu không giải quyết chuyện của mình nhanh thì tiểu tâm can sẽ không về nhà, mới vừa nghe em không về nhà thì đại ca cùng nhị ca sắc mặt liền biến đổi sau đó thì em chắc cũng biết.”
Tiểu Y gật đầu, thõa mãn. Lần này cô phải về giáo dục lại các vị ca ca cùng đệ đệ nếu không họ lại giống với nhị thúc cùng tam ca gây họa cho gia tộc a.
“Tiểu tâm can vậy chuyện về nhà sao?” Tứ ca đưa cái mặt đáng thương bày trước mắt Tiểu Y. Tiểu tâm can lần này em phải trở về a, nếu không tiểu ca sẽ rất thương tâm còn nữa tiểu ca sẽ bị bọn lão huynh lão đệ đánh một trận nha.
“Được rồi, được rồi, em giải quyết chuyện này xong thì trở về cùng tiểu ca.” Tiểu Y đẩy cái mặt đáng ghét của Tứ ca ra.
Hai người là song sinh cùng một bào thai. Khuôn mặt lẫn tính cách giống nhau nhưng chỉ khác là tiểu ca rất thích trưng bộ mặt đáng thương hề hề với mọi người, cô có vậy đâu chứ. Cô thấy đáng lẽ tiểu ca phải được sinh ra là bộ dạng con gái còn cô phải là con trai mới đúng.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt giống mình đến 90% suốt ngày trưng ra bộ mặt đáng thương, yểu điệu còn hơn cả thục nữ thì Tiểu Y cảm thấy thật buồn nôn. Tiểu ca, chúng ta có nên chui vào bụng của mẹ lại lần nữa không?
Tứ ca cười gật đầu, ngoan ngoãn im lặng ngồi cạnh Tiểu Y. Tứ ca đắc ý cười nhìn Hiểu Bằng. LẦn này giao thủ ta thắng a, muốn cưới tiểu tâm can nhà ta, người nghĩ dễ dàng sao?
Hiểu Bằng nghiến răng, hai nắm tay siết chặt, ngồi xuống cạnh Thế Huân.
“Huân, cậu nếu muốn ở bên đó thì bỏ ngay tâm tư của cậu đi không thì trở về bên đây, bên đó có Hiểu Bằng là đủ rồi.” Tiểu Y cầm tách trà lên uống, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thế HUân, chuyện này cậu đừng mong thương lượng.
Thế Huân cắn răng, phân vân không biết chọn như thế nào. Anh thở dài, Tiểu Y nói đúng khi anh quyết định chọn bên này rồi thì chuyện có thể đứng về phe khác là không thể xảy ra. Mặc dù anh luyến tiếc bên cạnh bọn họ nhưng mà rời khỏi đây đối đầu với những người anh gắn bó từ nhỏ thì anh không thể làm được. Thế Huân quyết tâm bỏ đi tâm tư kia, sắc mặt lạnh lùng tàn nhẫn trở lại như lúc ban đầu, lần này là lần cuối cùng tớ giúp các cậu.
“Tớ sẽ trở về bên đây nhưng mà tớ có một điều kiện.”
Tiểu Y híp mắt, ánh mắt thoáng qua một tia sát khí nhưng nhanh chóng biến mất.
“Được, tớ sẽ giải quyết chuyện đứa trẻ trong bụng của Ngọc Diễm Ngân, Thiên Khải cậu giải quyết đi, đứa bé đó dù sao thì cũng là của cậu.”
Nguyên Thiên Khải bĩu môi, chuyện đó không phải cậu bắt tớ làm sao? Bây giờ lại bắt tớ đi giải quyết đứa trẻ đó.
“Thi Cầm thông báo với Tiêu Dĩnh chuyện bên kia cứ im lặng nghe theo sắp xếp của tên kia đi tuyệt đối không được tự làm theo ý mình. Còn nữa cậu nói với L đừng say mê nghiên cứu nữa, vài năm sau cậu ấy phải ra sân diễn đấy.”