“Tuyên Tuyên thân ái~, hôm qua tớ bận nha, không nghe điện thoại cậu được, à à hôm qua tớ ở công ty, lúc đó tớ đột nhiên muốn đi tắm sạch sẽ rồi ngủ trưa ở công ty luôn , mà lúc đó thư ký Trương đang trong phòng thu dọn tài liệu nên chắc anh ta nghe điện thoại giùm tớ, cậu biết Trương Hải Lam mà, anh ta coi vậy chứ có tính hay tự tiện lắm ha ha ha.” Trương Hải Lam xin lỗi anh, tôi cũng không còn cách nào mới lôi anh ra đỡ đạn.
“Trương Hải Nam lại là anh ta, đã đầu gỗ, mặt lạnh như tiền mà còn có tính tự tiện, hôm nào tớ phải tới công ty cậu giáo huấn anh ta mới được.” Mạn Tuyên nghe Viễn Ninh nói lý do xong tức giận trong lòng cũng giảm bớt nhưng nhớ tới người đàn ông đầu gỗ Trương Hải Lam thì tức giận lên lại.
“…” Tuyên Tuyên cậu nói mà không biết suy nghĩ à có người đàn ông nào đầu gỗ mặt lạnh như tiền mà có tính tự tiện không hả?
Trương Hải Lam lúc này đang ở công ty thì ách xì liên tục.
“Thư ký Trương có phải anh bị bệnh không?” Thư ký Tô quan tâm hỏi thăm anh.
“Cảm ơn cô, Thư ký Tô, tôi không sao”
Thư ký Tô thở dài, một người đàn ông tuấn tú như thế này mà sao cứ thích theo quy củ, nghiêm mặt lạnh lùng,không bao giờ biểu hiện cảm xúc. Cỗ tổng sao có thể làm việc ngày ngày chạm mặt anh ta mà không bị nghẹn, khó chịu.Khâm phục, khâm phục.
Mạn Tuyên càng nghĩ tới Trương Hải Lam thì càng tức, tính cô hay giận chó đánh mèo nên nhìn người trước mắt là Cỗ Viễn Ninh đây thì càng bốc hỏa. Mạn Tuyên bắt đầu cằn nhằn Viễn Ninh.
Cỗ Viễn Ninh ngồi ngốc ra nghe Tuyên Tuyên cằn nhằn. Cô vô tội nha, cô chỉ không nghe điện thoại mà sao mắng cô nhiều như vậy chứ.
“Tuyên Tuyên, tớ chỉ không nghe điện thoại cậu…” Viễn Ninh đang tính nói tiếp thì Mạn Tuyền chợt nhớ ra lý do mình tới đây thì thở dài, ngắt lời của Viễn Ninh.
“Ninh Ninh, cậu có biết hôm qua ngày gì không?”
Viễn Ninh nhíu mày, hôm qua không có gì đặc biệt cả, ngày sinh nhật ai à, không có, lịch hẹn bạn bè cũng không có. Viễn Ninh mờ mịt, lắc đầu nhìn Mạn Tuyền.
“Hết cách với cậu, tớ nhắn tin cho cậu ngày đó nhớ ra sân bay mà cũng như không. Lạc Nguyên Kỳ về rồi, ngày hôm qua.Cậu ta không thấy cậu ra đón thì rất tức giận, cả khuôn mặt đen sì, làm hại tớ với Thiên Phúc cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám làm chỉ biết đứng nhìn cậu ta nguyền rủa cậu.À Nguyên Kỳ còn dắt một cô bạn gái xinh xắn về nữa đó. Có điều con nhỏ đó nhìn là biết kiểu bạch liên hoa.” Mạn Tuyên cố ý nhấn mạnh chữ bạn gái cho Viễn Ninh nghe.Nhớ tới hôm qua nhìn sắc mặt Nguyên Kỳ mà Mạn Tuyên không khỏi rùng mình.
Viễn Ninh ngu ngơ nhìn Mạn Tuyên không hiểu gì cả. Lạc Nguyên Kỳ không phải cậu ta nói là sẽ không bao giờ về nước sao. Tự nhiên bây giờ về là sao, lại còn muốn cô đón hắn, cô không phải osin của cậu ta. Mà khoang lúc nãy Tuyên Tuyên nói là…
“Cậu ta dám nguyền rủa tớ? Nguyên Kỳ cậu được lắm, dám nguyền rủa tớ?” Viễn Ninh tức giận, trong lòng hò hét chửi cậu ta không biết bao nhiêu lần.
“Cỗ Viễn Ninh, cô có biết trọng điểm không hả? Nguyên Kỳ có bạn gái, bạn gái, bạn gái.Cô muốn tôi bạo phát à.”
Viễn Ninh lại ngu ngơ nhìn Mạn Tuyên lần hai. Cậu ta có bạn gái thì liên quan gì đến cô. Nhưng nhìn Mạn Tuyên tức giận đến đỏ mặt thì cô không dám nói suy nghĩ trong lòng.Cô chỉ ngượng cười, sờ sờ chóp mũi.
“Ninh Ninh, cô ta là bạch liên hoa, a a vào tiết rồi, tớ về lớp đây, chiều tớ gặp cậu sau.”
“Tuyên Tuyên thân ái ~ không cần gặp nha, chiều nay tớ có hẹn rồi, bye bye” May mắn chuông vào tiết vang lên , cứu mạng cô a~.
Bạch liên hoa sao, hừ không phải rất hợp với Lạc Nguyên Kỳ xảo trá sao. Cặp đôi hoàn hảo.