Trịnh Phàm nhìn Tề Dục tha thiết: người anh em, cậu phải giúp tớ minh oan a.
Chu Thiến đắc ý nhìn bụng bầu của Ngọc Diễm Ngân: lần này xem cô làm gì được, muốn lấy cái thai ra dành Phàm với tôi ư? Cô thật ngốc. Muốn thế vị trí của tôi, cô còn non lắm.
Ngọc Diễm Ngân nghiến răng. Nguyên gia chủ đã nói như vậy, kẻ ngu còn hiểu huống chi là một người như cô. Không muốn nhận con của cô? Vậy để xem Nguyên gia đối mặt như thế nào với dư luận.
Hai tuần trôi qua.
Mọi chuyện cứ như lâm vào đường cùng, mọi chứng cớ đều nói lên người tối hôm đó cùng với Ngọc Diễm Ngân là Trịnh Phàm. Mặc dù, Tề Dục đã tạo chứng cứ giả nhưng đều bị một thế lực nào đó ngăn cản. Ngay cả Thế Huân, Thẩm Hạo cùng Khải Uy nhúng tay vào cũng không thể quay chuyển được tình huống.
Chuyện cũ chưa giải quyết xong thì tin xấu khác lại ập đến.
Trịnh Phàm bị Nguyên gia chủ bắt trở về lại quân đội để tránh gây họa.
Thẩm Hạo thì bị Nhất gia chủ bắt đi làm nhiệm vụ phục vụ cho tổ quốc.
Còn Tề Dục bị Tề gia chủ mắng một trận vì suốt ngày lo chuyện không đâu, đe dọa nếu không lo quản lý chuyện trong gia tộc thì sẽ ép Tề Dục cưới phu nhân.
Quán bar Dương Thủy, phòng bao hạng nhất chỉ còn ba người Hiểu Bằng, Thế Huân và Khải Uy ngồi uống rượu.
“Mọi chuyện không đơn giải như chúng ta nghĩ, chuyện này chắc chắn không liên quan đến Phàm nhưng mà mọi thứ đều rối tung lên. Ai đứng sau chuyện này? Bằng cậu nói xem.” Thế Huân ngước mắt nhìn Hiểu Bằng.
Khải Uy cũng liếc nhìn Hiểu Bằng. Chơi chung với nhau, người có IQ cao nhất cũng chỉ có cậu ta a.
Hiểu Bằng không thèm để ý tình huống, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Hai người không nghe Hiểu Bằng trả lời liền quay sang nhìn cậu ta. Chuyện gì a, ai chọc cậu ta giận sao.
Khải Uy: Chuyện lần này cậu ta đứng ngoài cuộc, tớ thấy chuyện này có khi nào liên quan đến Tiểu Bằng không?.
Thế Huân: Ra tay thôi!
Hai người cười hắc hắc. Hiểu Bằng lần này cậu chết chắc rồi.
“Dẹp ngay cái suy nghĩ của hai cậu đi.” Hiểu Bằng vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Vì các cậu là anh em của tớ nên tớ khuyên các cậu dừng mọi chuyện đi, nói với Phàm một là cậu ấy nhận đứa trẻ đó, hai là Nguyên gia đối mặt với dư luận, ba là tớ cho Phàm một liều thuốc.”
Hai người nghi hoặc nhìn Hiểu Bằng. Chuyện lần này thật sự rắc rối tới vậy sao? Ngay cả một người tựa như trích tiên không cậu ta thực chất là thần tiên mới đúng không dám đụng vào. Người phía sau màn kia mạnh đến mức nào đây.
Thế Huân trầm mặc, chẳng lẽ là do người kia làm? Nhưng mà Phàm không có làm chuyện gì đắc tội với người kia a ?
“Tiểu Bằng, cậu biết mục đích của người kia?” Thế Huân giật điện thoại từ tay Hiểu Bằng.
Khải Uy đưa mắt nhìn qua lại giữ Hiểu Bằng và Thế Huân. Chuyện gì nữa a, “người kia” là ai?
Hiểu Bằng ngước mắt nhìn Thế Huân, gật đầu. Sau đó đứng dậy giật lại điện thoại, bỏ đi ra khỏi phòng bao.
Thế Huân như chìm vào hoài niệm, ký ức về người kia liên tục hiện lên trong trí óc của anh. Anh rùng mình, người kia trở lại thật nhanh. Thành phố này đến hồi kết thúc những năm tháng yên bình rồi.
“Này, “người kia” là ai? Cậu với Tiểu Bằng có chuyện gì sao?” Khải Uy đưa tay khều Thế Huân.
“Người kia … là … cậu sau này sẽ biết, chuyện này khó giải quyết rồi.” Thế Huân ngập ngừng lên tiếng.
Khải Uy ngẩn người, “khó giải quyết” là thế nào? Chẳng lẽ như Tiểu Bằng nói, chỉ có ba cách giải quyết kia sao? Vậy Tiểu Thiến thế nào? Hủy hôn?
“Để tớ đi gặp người kia, xem có giải quyết được vấn đề không? Tớ đi trước.” Thế Huân vò đầu, khó chịu đứng dậy hướng về cửa mà bước.
Tại một biệt thự vùng ngoại ô.
Phòng khách.