Tề Liễu hậm hực, đá Nhược Đan đang ôm chân mình van xin. Thấy sắc mặt con trai càng ngày càng tối, bà hận không thể đá chết Nhược Đan. Vừa lúc đó, Ngô Liệt bước vào biệt thự.
Anh sững người, chuyện gì đây?
“Anh về làm gì? Sao không ở bên ngoài luôn đi về cái nhà này làm gì cho thêm chuyện. Nếu không phải tại anh thì anh trai anh đã không phải dọn ra ngoài rồi.” Tề Liễu tức giận chỉ tay vào khuôn mặt Ngô Liệt.
Cả phòng khách im lặng, triệt để im lặng. Lão thái thái đang khóc cũng nín ngước nhìn con dâu.
“Mẹ, không cần như vậy, con dọn ra ngoài không phải vì A Liệt.” Thế Huân nhẹ nhàng kéo tay Tề Liễu xuống. Nháy mắt với Ngô Liệt, mau nói gì đi a sao im như khúc gỗ vậy.
Trong lòng Ngô Liệt cảm xúc lẫn lộn, anh biết ba mẹ không quan tâm, yêu thương anh nhiều như anh trai vì anh không xuất sắc như anh, không có dòng máu kế thừa Ngô gia. Từ nhỏ anh theo bà nội, được nghe bà kể rất nhiều chuyện về gia tộc, những gia chủ của Ngô gia vĩ đại cỡ nào,nhìn bóng lưng anh trai đấu tranh vì gia tộc thì với anh, anh trai chính là tín ngưỡng. Anh không so đo chuyện ba mẹ không công bằng vì anh trai xứng đáng nhưng lúc này anh cảm thấy thật mệt mỏi, đau lòng nhận ra mình trong lòng mẹ không bao nhiêu phân lượng.
“Con xin lỗi, con xin phép lên phòng.” Ngô Liệt hạ mi, che dấu cảm xúc đau lòng xoay người bước lên cầu thang.
Tề Liễu hừ lạnh một tiếng.
Lão thái thái thấy cháu trai mình yêu thương bị con dâu nói nặng lời liền gào khóc như điên.
“Dì à, dì không nên nói vậy với anh Liệt a, anh ấy sẽ đau lòng.” Nhược Đan bên cạnh đau lòng nhìn lão thái thái khóc, dũng cảm nói với Tề Liễu.
Tề Liễu tát một cái lên mặt Nhược Đan: “Tôi còn chưa có ngu đến nỗi để cô dạy bảo, lên mặt dạy tôi.”
Nhược Đan ôm mặt, nước mắt lã chã, điềm đạm đáng yêu, yếu đuối nhìn Thế Huân. Ánh mắt cầu xin anh giúp đỡ.
Thẩm Hạo ha hả cười: “Ai ai ánh mắt đó, khuôn mặt đó muốn có bao nhiêu lực sát thương thì có bấy nhiêu a, dì Liễu dì nhìn đi muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dịu dàng có dịu dàng, nhìn rất có phong vị của một vị con dâu a.”
Nhược Đan mừng rỡ quay đầu nhìn người nói giúp mình, nhưng nghe Thẩm Hạo nói tiếp mặt cô liền biến sắc.
“Không thì nạp nàng ta làm thông phòng cho Huân đi cho nàng thỏa mãn mong muốn làm con dâu Ngô gia.”
Nhược Đan hai tay kéo váy Tề Liễu, lắc đầu kịch liệt. Nàng không cần a, một nhị tiểu thư Mai gia sao có thể hạ thấp bản thân đi làm tỳ thiếp.
Tề Liễu lạnh lùng đẩy tay Nhược Đan. Với cô ta cũng xứng. Hai chị em nhà cô ta làm những chuyện gì sau lưng chẳng lẽ nàng không biết. Hừ, chị thì muốn chức nhị thiếu phu nhân, em thì muốn đại thiếu phu nhân. A Liệt thì nàng không quan tâm, hắn muốn làm gì thì làm miễn sao không ảnh hưởng đến gia tộc, còn A Huân thì nàng không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu không gia thế cao, không tài hoa, không nhan sắc như cô ta chỉ biết gây chuyện, khóc lóc suốt ngày. Cho dù là tỳ thiếp thì cũng phải là những tiểu thư gia tộc hạng trung.
Thế Huân ánh mắt thâm trầm nhìn Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo khó khăn nuốt nước bọt, lần này chết chắc, anh lại chọc nhầm ổ kiến lửa a. Hiểu Bằng nhếch môi cười, ánh mắt thương hại nhìn Thẩm Hạo. Trịnh Phàm cười hắc hắc, thầm mắng Thẩm Hạo ngu ngốc. Cũng chỉ có Tề Dục vỗ vai, an ủi Thẩm Hạo.
Ngô Lai Tuân xoa mi tâm, hướng quản gia phất tay. Quản gia hiểu ý, gọi bác sĩ với một số y tá đến kéo lão thái thái mặc bà vùng vẫy, gào thét. Đưa bà vào phòng, tiêm một ít thuốc an thần cho bà ta yên lặng ngủ.