Cuộc Sống Xuyên Việt Khoái Hoạt Của Nông Phu

Chương 60: Về nhà




Bắt đầu từ sau mùa đông cọ sát càng ngày càng ít, tranh đấu phạm vi nhỏ một tháng cũng chỉ có hai ba hồi, so với dĩ vãng thật sự thoải mái hơn nhiều, đỗ vĩ minh cũng có thời gian cùng cảnh nguyên ở chung.

Nhờ trước kia thích xem kịch truyền hình, đỗ vĩ minh nói cho cảnh nguyên một ít đề nghị thực tế, tỷ như sa bàn diễn luyện, tỷ như điều tra cùng phản trinh sát. Có điều đỗ vĩ minh đối với những thứ này chỉ biết chút da lông, chỉ có thể đưa ra ý tưởng. Nhưng đối với lưu cảnh nguyên thì đã được lợi không ít, thường xuyên sẽ sinh ra vài chỗ thực dụng.

Đỗ vĩ minh cũng thường xuyên cổ vũ cảnh nguyên tiếp xúc nhiều hơn với binh lính tầng dưới chót, binh lính cũng có lòng trung thành, là vì bảo vệ quốc gia mà chiến đấu.

ngoài ra còn có đại phu, đỗ vĩ minh nhìn một chút, hiện tại số lượng đại phu trong quân doanh thật quá ít. Bởi vì đại phu trong quân đội không được tưởng thưởng, đương nhiên cơ hội thăng quan cũng thấp hơn nhiều, có lúc địa vị của đại phu so với binh lính còn kém hơn.

Đỗ vĩ minh đề nghị phải cải tiến địa vị của đại phu, như vậy mới có thể đúng lúc hữu hiệu cứu trị thương tật. Mỗi người đều có tính tích cực, nếu không nhìn thấy tiền đồ của bản thân, sao con thật sự cố gắng công tác.

Vài ý tưởng của đỗ vĩ minh thật làm cho cảnh nguyên rất kinh ngạc, cách hắn suy nghĩ không giống như người thường. Tuy không phải mỗi đề nghị cảnh nguyên đều đồng ý, vì rất nhiều khi cải cách không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, nhưng lưu cảnh nguyên vẫn thích hợp làm ra rất nhiều thay đổi. Binh lính phía dưới đương nhiên là hoan nghênh cải cách như vậy.

Khi đỗ vĩ minh trở lại bình phúc trấn đã là mùa xuân, sau khi mình cùng cảnh nguyên qua tết âm lịch mới xuất phát. Ngẫm lại mình rời đi cũng đã sắp hơn nửa năm, không biết tình huống trong nhà thế nào.

“thiếu gia đã trở lại, thiếu gia đã trở lại.”

“nhân khang, ngươi kêu to cái gì, đừng dọa khách nhân chạy mất.” Chu văn từ sau viện bước nhanh đến.

“chu ca, là thiếu gia đã trở lại.”

“thật là thiếu gia đã trở lại, nhân khang nhanh đi châm trà, nhìn xem có gì ăn không, mau đi làm chút đồ ngon đến.”

Đỗ vĩ minh cuối cùng cũng có cảm giác về nhà, vẫn là nhà mình tốt, lần này người nhà cũng thả lỏng.

“chu văn, bảo bọn họ đun chútnước ấm, ta muốn tắm rửa một cái.”

“dạ, thiếu gia, ngài uống chút trà trước đã, nghỉ ngơi một chút. Vương võ đâu?”

“đi an trí xe ngựa.”

Đỗ vĩ minh tắm rửa sạch sẽ, lại ăn vài thứ, liền trên giường nghỉ ngơi. Hơn một tháng quay về này thật đúng là lụy nhân, mỗi ngày ngồi xe ngựa đến đau thắt lưng bối đau, cuối cùng cũng giải thoát rồi. Chờ đỗ vĩ minh vừa tỉnh lại đã là chạng vạng, chợt nghe thấy vọt vào phòng oa nhi gọi ca ca.

“ca ca, ca ca sao lâu như vậy mới trở về, oa nhi nhớ ca ca muốn chết.”

“ca ca giúp cảnh nguyên ca ca của người làm việc, xong xuôi liền lập tức quay lại. Đến đây, cho ta xem xem, oa nhi của chúng ta có cao lên không?”

“ca ca, oa nhi mỗi ngày đều nghe lời, ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn học bài.”

“ừ, chúng ta oa nhi lại cao lên nữ rồi.”

Oa nhi thích nhất nghe người khác nói hắn cao, đặc biệt nghe được ca ca của mình khen, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu mĩ.

“ca ca, ngươi có mang gì tốt về cho oa nhi không ?”

“oa nhi, nhắm mắt lại.” Lễ vật đỗ vĩ minh lấy ra cho oa nhi là một thanh chủy thủ nhỏ, mặt trên được khảm bảo thạch xinh đẹp, đây là chiến lợi phẩm thu được từ người tát ma, đỗ vĩ minh liếc mắt một cái liền nhìn trúng. Bởi vì chủy thủ nhỏ mà tinh xảo, cảm thấy rất thích hợp với oa nhi, liền hỏi xin cảnh nguyên.

“có thích không?”

“thích, ca ca, chủy thủ này thật đẹp.”

“oa nhi, thứ này rất sắc bén, ngươi phải cẩn thận.”

“ca ca, ta sẽ không nghịch loạn, ca ca yên tâm đi.”

Đỗ vĩ minh nói cùng oa nhi một lát, cẩn thận hỏi tình hình của oa nhi nửa năm nay. Oa nhi cũng hưng phấn mà nói với ca ca, mình ở học viện quen vài bạn mới, mỗi ngày đều chăm chỉ học bài v.v. Thẳng đến khi chu văn vào nhà gọi hai người ra ngoài ăn cơm mới thôi. Bởi vì đỗ vĩ minh trở về, cơm chiều hôm nay đặc biệt phong phú. Chu văn nghe vương võ nói qua đại khái cuộc sống của bọn họ, biết trong quân đội là không có gì ăn ngon, cho nên dặn dò nhân khang cơm chiều hôm nay nhất định phải làm phong phú.

Thịt nướng, gà cung bảo, thịt thỏ hầm, thịt khô chưng măng, cải trắng chua cay, rau xào nấm hương, thịt viên tể thái, còn có một bát canh đầu cá đậu hủ. Đỗ vĩ minh nhìn thấy tràn đầy một bàn đồ ăn thì cảm động không thôi. Mình tới thế giới này, có người nhà, có bằng hữu, cuộc sống như vậy thật sự rất đẹp, bản thân đã thấy đủ.

“mọi người mau ngồi đi. Mau, đừng đứng.”

Bình thường tích xuân và liên thu đều không lên bàn ăn cơm, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều ngồi vào bàn ăn cơm, vương võ còn về thôn đón nhân an và nhân bình, một bàn ngồi đầy người. Mọi người trên mặt đều tràn đầy cao hứng, đỗ vĩ minh ăn tận hai chén cơm một chén canh, cuối cùng no đến ợ một cái, đồ ăn nhà mình thật là ngọn.

Vương võ thì vẫn vùi đầu đánh chén, chu văn ở một bên chia thức ăn cho hắn. Một bữa cơm ăn mất nửa canh giờ, trong lúc đó mọi người thỉnh thoảng lại hỏi

Đỗ vĩ minh về cuộc sống bên ngoài, lần này đi biên quan, mọi người đều có chút lo lắng, hiện tại thấy thiếu gia bình an trở về đương nhiên là tự đáy lòng cao hứng.

Sau khi ăn xong, oa nhi quấn quít lấy đỗ vĩ minh, bắt hắn kể chuyện, đỗ vĩ minh chỉ đành ngủ cùng oa nhi, kể chuyện cho hắn. Kể cho oa nhi vài chuyện ở biên quan, đương nhiên những chuyện huyết tinh thì không kể. Oa nhi nghe cảnh nguyên ca ca lợi hại có thể lấy một địch mười thì rất hâm mộ, quấn quít bắt hắn kể thêm. Đỗ vĩ minh dỗ nửa ngày mới dỗ được oa nhi đi ngủ.

Có thể do buổi chiều ngủ quá nhiều, đỗ vĩ minh buổi tối lại không thấy mệt. Hắn nhớ mình đã nhận lời sau khi trở về sẽ báo cho cảnh nguyên, đỗ vĩ minh bắt đầu viết thư cho hắn.

Bởi vì đoạn thời gian này phải bừa vụ xuân, việc trong thôn cũng nhiều. Sáng sớm hôm sau, đỗ vĩ minh liền mang theo đám vương võ liên đại trở về thôn. Phải biết hiện tại là mùa bận rộn nhất trong năm. Đỗ vĩ minh đã rất lâu không về thôn, từ khi mở cửa hàng trên trấn, cơ hội về thôn liền giảm nhiều, hơn nữa đi biên quan lâu như vậy, tính ra cũng có gần một năm không về thôn.

Vừa về thôn, mọi người liền cắm đầu khẩn trương cày bừa vụ xuân. Chu văn thật đúng là biết tính toán, năm trước lại giúp đỗ vĩ minh mua thêm 5 mẫu trong thôn. Nhưng lo trong nhà không đủ người, trong 5 mẫu thì 3 mẫu là cho người khác thuê. 

Do phải cung cấp đồ ăn trong cửa hàng, năm nay lại mua thêm 2 mẫu, như vậy trong nhà tổng cộng phải trồng 12 mẫu, trong đó 3 mẫu vẫn dùng để trồng rau, còn lại thì trồng lúa, ngô và đậu nành. Sau khi mở cửa hàng, đỗ vĩ minh phát hiện dầu trong nhà dần dần không đủ dùng, chỉ dựa vào dầu ô liu một năm chắc chắn không được. Cho nên đỗ vĩ minh quyết định thử xem có thể làm ra dầu nành không, nếu có thể thì vấn đề này liền giải quyết.

Khi đỗ vĩ minh ở quân doanh có gửi thư về dặn chu văn an bài người hái hết ô liu trên núi vè, phơi nắng cất trong hầm. Đỗ vĩ minh lần này trở về còn có một nguyên nhân là chuyển ô liu lên trấn trên.

Bởi vì thôn dân đều đang khẩn trương cày bừa, việc đỗ vĩ minh về thôn không gây ra động tĩnh lớn. Mọi người đều biết hiện tại lý nhị đã khác trước, có nhiều tiền. Nhân lúc buổi tối rảnh rang, đỗ vĩ minh cầm quà tặng thôn trưởng, trương thợ mộc và vài trưởng bối, nói tình hình gần đây của mình.

Ở trong thôn hơn mười ngày, chờ cày bừa vụ xuân xong, đỗ vĩ minh liền mang theo người trở về trấn trên, trong thôn để lại liên đại, nhân bình, nhân an. Cặm cụi hơn mười ngày, có chu văn và vương võ hỗ trợ, đỗ vĩ minh cuối cùng cũng làm ra một lô dầu ô liu và xà phòng.

Năm ngoái trước khi đi, mình có để lại một đống dầu ô liu và xà phòng cho phòng chưởng quầy, không đợi đến khi mình trở về đã bán cháy hàng. Mình về không bao lâu, phòng chưởng quầy liền tới cửa nhắc nhở. Dầu ô liu bởi vì là có sẵn, rất nhanh liền đưa qua, xà phòng thì mấy ngày nay mới làm xong phái vương võ đưa đến cho phòng chưởng quầy. Đây cũng là một khoản thu không nhỏ trong nhà.

Đỗ vĩ minh tính toán hiện tại tiền thu vào chủ yếu là tiền lời trong cửa hàng, đương nhiên còn có hoa màu trong ruộng, xà phòng, dầu ô liu vân vân đều vào sổ. Nhưng bởi vì trong nhà hiện tại nhân số nhiều, chi tiêu tự nhiên cũng nhiều. Nếu thật sự có thể làm ra dầu nành, thì đúng là một cách phát tài.

Nghiên cứu làm ra dầu nành so với dầu ô liu chậm hơn, nhưng có dầu ô liu có sắn từ trước, dầu trong cửa hàng đủ dùng, nên đỗ vĩ minh cũng không nóng vội, chờ thật sự vắt ra dầu nành đã trôi qua một tháng.

Đỗ vĩ minh để nhân khang dùng thử vài ngày, phát hiện dầu nành thật sự không tệ, tuy so ra kém dầu ô liu, nhưng so với mỡ heo vẫn hơn nhiều. Hơn nữa đỗ vĩ minh bảo chu văn đi hỏi thăm một chút, giá đậu nành rất tiện nghi, so với mỡ heo thì giá này vừa đủ. Có điều bởi vì cách của đỗ vĩ minh làm ra dầu vẫn hơi thấp, cho nên tạm thời cũng chỉ cung ứng cho cửa hàng. Còn phải ngẫm lại biện pháp, xem có thể tăng cao tỉ lệ ra dầu không, bằng không dân chúng bình thường vẫn mua không nổi.