Oa nhi tỉnh lại vào buổi chiều, bởi vì còn đang phát sốt, nói chuyện có vẻ hữu khí vô lực.
“Thúc thúc, thúc thúc, Oa nhi khó chịu, muốn uống nước.”
Liên Đại ngủ rất say, Đỗ Vĩ Minh rót nước cho Oa nhi uống. Oa nhi nhìn Đỗ Vĩ Minh, cảm thấy hình như hơi quen, nhưng vị ca ca này mình không biết.
“Oa nhi, ngươi xem, thúc thúc ngươi ngủ bên cạnh ngươi. Thúc thúc mệt mỏi, đang nghỉ ngơi, Oa nhi ngoan, cảm thấy không thoải mái thế nào?”
Oa nhi lắc lắc đầu, không nói được không thoải mái thế nào, hình như hơi đói bụng.
“Oa nhi, Oa nhi thấy đói, ca ca ngươi là ai, Oa nhi trước kia chưa từng gặp ngươi?”
“Ca ca là người ở thôn Tu Hành, ngươi bị bệnh, thúc thúc ôm Oa nhi tới tìm ta mang ngươi đi xem bệnh.”
Oa nhi nhu thuận gật gật đầu, không nói thêm gì. Đỗ Vĩ Minh nhanh chóng ra ngoài tìm tiểu nhị làm chút đồ ăn mang lên. trên người Oa nhi còn mặc bộ quần áo không vừa vặn, hai ngày qua quên không mua quần áo mới cho hắn. Nhìn Liên Đại ngủ say trên giường, Đỗ Vĩ Minh ngẫm lại vẫn quên đi, mình phải trông Oa nhi, chờ ngày mai rồi đi mua.
Tiểu nhị rất nhanh đưa đồ ăn tới, một chén mì, thời gian ngắn như vậy cũng không thể nấu cháo. rau xanh xanh biếc, lát thịt mỏng manh, canh loãng như nước rửa mặt, nhìn lại hơi thèm ăn.
“Oa nhi, ăn trên giường, hay là đến bàn ăn?”
“Ca ca, ta muốn ngồi vào bàn ăn.”
Đỗ Vĩ Minh bế Oa nhi lên, khoác thêm quần áo để hắn ngồi trước bàn ăn cơm. Thấy Oa nhi yếu như vậy, Đỗ Vĩ Minh không dám để hắn tự ăn, đem sợi mì cuộn thành một nùi nhỏ, đút cho Oa nhi ăn. Một ngụm mì, một ngụm canh, lại một miếng rau và thịt, Oa nhi ăn đến vui vẻ. một chén mì lớn, Oa nhi ăn một phần ba liền ăn không nổi nữa. Đỗ Vĩ Minh nghĩ nghĩ liền đem chỗ còn lại ăn hết, lãng phí cũng không tốt. Coi như ăn cơm chiều.
Liên Đại lúc này mới tỉnh, thấy Oa nhi đang chơi cùng Đỗ Vĩ Minh. Hai người đùa đến thật cao hứng, thấy Liên Đại tỉnh, Đỗ Vĩ Minh bảo tiểu nhị cho thêm một chén mì lên, thêm nhiều mì. Để Liên Đại cơm chiều, Đỗ Vĩ Minh đi sắc thuốc cho Oa nhi. Oa nhi trông có vẻ tốt hơn nhiều, thuốc này không thể ngưng, bệnh trị xong thì có thể về thôn
Chu Văn và Vương Võ đến vào sáng hôm sau. Ngày hôm qua khi Vương Võ quay lại thôn báo cho Chu Văn, hai người sửa sang lại một chút thì trời đã tối, chỉ có thể đợi sáng sớm xuất môn. May là mưa cuối cùng cũng tạnh, đường so với hôm qua dễ đi hơn, buổi sáng đã đến nhà trọ. Đỗ Vĩ Minh đêm qua cùng Oa nhi ngủ trên giường, Liên Đại vẫn hơi lo cho Oa nhi, buổi tối canh chừng bên giường trông Oa nhi. thấy Chu Văn và Vương Võ đến, Đỗ Vĩ Minh lại đi thuê thêm hai phòng.
bệnh Oa nhi đỡ hơn nhiều, nhưng sờ trán vẫn hơi nóng. Đỗ Vĩ Minh nghĩ thấy vẫn nên đến y quán để đại phu xem lại. Oa nhi nghe thấy phải đi Y quán thì mất hứng, nháo loạn không chịu đi, Đỗ Vĩ Minh thấy hắn đã tốt hơn, cũng không cưỡng cầu. Hôm nay cứ uống thuốc đã, nhìn tình hình ngày mai rồi nói sau.
Chu Văn và Vương Võ đã đến, liền có nhiều người chăm nom Oa nhi hơn, Đỗ Vĩ Minh thấy nên đi mua quần áo mới cho Oa nhi. Chu Văn và Liên Đại ở lại khách điếm chăm nom Oa nhi, Vương Võ và Đỗ Vĩ Minh đi cửa hàng may. Mua đồ may săn so với vải đắt hơn, nghĩ đến trẻ con da nộn, Đỗ Vĩ Minh mua vải bông tốt nhất làm quần áo, mất tám mươi văn. Nghĩ rồi lại đi cửa hàng của Phòng chưởng quầy, bởi vì nạn hạn hán sinh ý trong cửa hàng cũng hao đi không ít. lượng tiêu thụ xà phòng và dầu ô liu cũng giảm xuống, mấy ngày nay mới bán được mười khối xà phòng và một lọ dầu ô liu, lấy đến tổng cộng 315 văn.
Nói chuyện với Phòng chưởng quầy một hồi, Đỗ Vĩ Minh mới đi quanh trên đường, trên đường đã không còn nạn dân, nhưng so với cảnh tượng náo nhiệt dĩ vãng đã tiêu điều hơn, trong lòng vẫn lo cho Oa nhi, Đỗ Vĩ Minh và Vương Võ không trì hoãn trở về nhà trọ.
Oa nhi thấy Đỗ Vĩ Minh mua quần áo mới cho mình thì rất cao hứng. Liên tục ôm Đỗ Vĩ Minh kêu ca ca thật tốt, ca ca thật tốt. Đối với ca ca giúp mình xem bệnh, bón thuốc cho mình, hiện tại lại mua quần áo mới cho mình, Oa nhi không còn xa lạ. bình thường Oa nhi không nói nhiều với người lạ, Liên Đại thấy Oa nhi thích Đỗ Vĩ Minh như vậy, cũng hơi kinh ngạc.
Đỗ Vĩ Minh giúp Oa nhi thay quần áo mới, phải biết bình thường Oa nhi không có quần áo mới, lễ mừng năm mới có thể có một kiện đồ cũ đã không tệ, từ khi nạn hạn hán tới nay, đừng nói là quần áo mới, có thể ăn no bụng cũng không nhiều. Oa nhi thay quần áo, liên tục hỏi Đỗ Vĩ Minh nhìn được không, Đỗ Vĩ Minh chọn quần áo cho Oa nhi làmàu vàng nhạt, Oa nhi rửa sạch mặt, đổi quần áo mới, cả người có tinh thần hơn.
Oa nhi thấy Đỗ Vĩ Minh thì không chơi với Liên Đại nữa. Vốn Liên Đại một hán tử cao lớn thô kệch không biết chăm trẻ con, càng đừng nói chơi với đứa nhỏ. Đỗ Vĩ Minh ôm Oa nhi ngồi trên đùi hắn, kể chuyện xưa cho hắn, Oa nhi nghe đến mê mẩn. Ăn cơm, uống thuốc đều đi theo Đỗ Vĩ Minh, đến buổi tối ngủ cũng thế, bám Đỗ Vĩ Minh không rời. Hiện tại có ba gian phòng, Đỗ Vĩ Minh vốn định là Oa nhi và Liên Đại một gian, Chu Văn và Vương Võ một gian, mình mình một gian. Hiện tại không có cách nào, đành để Oa nhi và mình một gian, để Liên Đại một mình ngủ một gian.
Có Oa nhi làm bạn, Đỗ Vĩ Minh cũng không còn tịch mịch. Tiểu hài tử líu ríu hỏi han, đòi hắn kể chuyện xưa, thời gian cũng qua mau hơn. sáng sớm ngày thứ ba đám người Đỗ Vĩ Minh lại mang Oa nhi đến Y quán, cơn sốt Oa nhi đã lui, Liên Đại nói không cần lo nữa, có thể về thôn, Đỗ Vĩ Minh vẫn lo lắng, muốn đi xem lại. Đại phu xem bệnh cho Oa nhi, nói với Đỗ Vĩ Minh đã không có gì đáng ngại. Lại bốc thêm một thang thuốc, uống hai ngày là được. Oa nhi nghe thấy phải uống thuốc, mặt đều nhíu lại. Thuốc rất đắng, rất khó uống. Tuy uống thuốc, ca ca sẽ cho Oa nhi ăn mứt táo, nhưng Oa nhi vẫn không thích uống thuốc.
Trở lại nhà trọ, mọi người thu thập một chút liền chuẩn bị quay về thôn. Gặp chưởng quầy nhà trọ tính tiền, ở hai ngày cùng đồ ăn tổng cộng mất bốn trăm văn. Liên Đại nghe xong mở to hai mắt, cái này cần bốn trăm văn. chưởng quầy nói có nạn hạn hán, tính rẻ rồi mới có giá bốn trăm văn, đúng là giựt tiền. Đỗ Vĩ Minh không nói nhiều, thanh toán tiền, bảo Vương Võ đánh xe bò, nghĩ đến Oa nhi bệnh vừa mới khỏe lại, Đỗ Vĩ Minh lại đi mua chút thịt heo, xương heo, dưa và trái cây.
Thấy Oa nhi không thích uống thuốc, Đỗ Vĩ Minh lại đi mua mứt táo, ăn qua bữa sáng, đoàn người tới buổi chiều thì về đến thôn.
ngày đám Đỗ Vĩ Minh đi xem bệnh bởi vì trời mưa nên không gặp ai. Trương đại thẩm lấy làm lạ sao Nhị Cẩu Tử nhà bên hai ngày nay đều đóng cửa, lúc này thấy đám thấy Đỗ Vĩ Minh trở về, hắn còn ôm một đứa nhỏ liền hỏi.
“Nhị Cẩu Tử, là trẻ con nhà ai vậy?”
“Thím, là nhà Liên Đại ca. hai ngày trước bị bệnh, ta dẫn hắn lên trấn trên tìm đại phu.”
Oa nhi mặc quần áo mới, nhu thuận đáng yêu. Đỗ Vĩ Minh bảo hắn gọi thím, Oa nhi cũng nhu thuận kêu.
“Đứa bé này đã hết bệnh chưa?”
“Dạ, còn phải uống thêm hai ngày thuốc, không có gì vấn đề lớn.” Còn nói thêm một vài câu, Đỗ Vĩ Minh thấy Oa nhi có hơi mệt mỏi liền cáo từ về trước. Ngồi ở trên xe thấy có vài thôn dân đã xuống ruộng làm việc, trong lòng Đỗ Vĩ Minh cũng cân nhắc có nên trồng chút gì không, đợi đến tối mọi người thương lượng cùng nhau một chút.
Trở về liền nhanh chóng đi làm cơm chiều, Liên Đại vốn định mang Oa nhi về, ngẫm lại thấy không ổn. Lần này xem bệnh tốn nhiều tiền như vậy, dù sao cũng phải có đi có lại. Oa nhi không nghĩ nhiều như vậy, lúc này đang quấn quít lấy Đỗ Vĩ Minh. Đỗ Vĩ Minh ở trên đường đồng ý làm đồ ngon cho Oa nhi, nhưng hắn vừa khỏi bệnh, cũng không thể ăn đồ nhiều mỡ, Đỗ Vĩ Minh quyết định buổi tối làm tiểu hồn đồn.
Tiểu hồn đồn, mỗi địa phương lại có cách gọi không giống nhau, có nơi gọi là há cảo, cũng có nơi gọi là vân yết, hoành thánh vân vân. Đỗ Vĩ Minh quyết định tối nay sẽ làm tiểu hồn đồn nhân thịt đơn giản nhất. Xương heo rửa sạch, đặt ở trong nồi đun. Trong lò bếp nhét một khúc củi lớn, vậy là không cần thêm nữa. Bảo Chu Văn đem thịt heo mua về, lấy khoảng nửa cân, rửa sạch rồi băm vụn, mình thì làm vỏ bánh.
Oa nhi trên đường ăn một khối điểm tâm, hiện tại không đói, liền ngồi xổm trong phòng bếp xem Đỗ Vĩ Minh làm việc, Đỗ Vĩ Minh bảo hắn đi nghỉ ngơi cũng không chịu đi. Đỗ Vĩ Minh phát hiện Oa nhi đặc biệt dính hắn, hình như còn rất có tinh thần, cũng không quản hắn. Vương Võ và Liên Đại thì đi cắt cỏ cho bò ăn.
Thịt băm xong thì thêm chút rượu và muối, trộn đều rồi bảo Chu Văn đem thịt băm đặt ở trong bát, cho vào thêm một quả trứng chim, bóp đều. Như vậy lúc ăn mới có đàn hồi. Vỏ hồn đồn, Đỗ Vĩ Minh cũng là lần đầu tiên làm. Vỏ này khác với vỏ nem, phải mỏng mà nhỏ, thử hai lần mới thành.
xương heo trong nồi đun một hồi, lúc này mùi đã dần dần phiêu ra. Oa nhi có chút nhịn không được.
“Ca ca, ca ca, ngươi làm đồ ngon gì vậy?”
“Ca ca hôm nay làm tiểu hồn đồn cho Oa nhi, được không a?”
“Tiểu hồn đồn là gì vậy a? Oa nhi chưa từng ăn.”
Đỗ Vĩ Minh cũng không thể giải thích rõ tiểu hồn đồn là cái gì, liền hàm hồ nói là đồ ngon, bảo Oa nhi chờ buổi tối ăn là được.
Nghĩ hôm nay có nhiều người, giống như Vương Võ ít nhất ăn mười sáu mười bảy cái, Đỗ Vĩ Minh cũng phải ăn đến mười ba mười bốn cái. Đỗ Vĩ Minh làm nhiều vỏ, phỏng chừng mấy trăm tấm. Tối nay ăn không hết, ngày mai còn có thể làm đồ ăn sáng.
Bảo Chu Văn tước một phiến gỗ nhỏ, rửa sạch, Đỗ Vĩ Minh bắt đầu gói tiểu hồn đồn. Dùng phiến gỗ lấy chút thịt vụn đặt ở giữa vỏ, tay nhẹ nhàng bóp lại là được. Nhớ là trăm ngàn không thể bóp mạnh, bằng không nấu xong sẽ như cục nhọt trên mặt, không thể ăn. Nhẹ nhàng bóp, khi nấu nhân ở giữa sẽ kết lại, vỏ chung quanh vẫn tán lại mới ngon. Đỗ Vĩ Minh mới đầu còn chưa thuần thục, chờ gói đến mấy chục cái liền quen tay, động tác nhanh hơn, trong chốc lát vậy mà đã làm xong. Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn nấu nước chuẩn bị nấu tiểu hồn đồn.
Nước sôi, tiểu hồn đồn thả vào trong vừa thấy nổi lên lại thêm chút nước lạnh nấu tiếp là được. thời gian nấu tiểu hồn đồn không thể quá dài, vỏ sẽ mất ngon. Đỗ Vĩ Minh cầm canh xương heo trong chén, thêm muối, tiểu hồn đồn cho vào lại rắc lên chút hành thái là được.
Oa nhi thấy này món ăn lạ lẫm có vẻ rất ngạc nhiên, Chu Văn và Vương Võ đã quen thiếu gia thường xuyên có thể làm ra vài món lạ mà ngon. nấu trước ba bát, Đỗ Vĩ Minh bảo Oa nhi, Liên Đại và Vương Võ ăn trước, trong nồi tiếp tục nấu. canh xương ngon, tiểu hồn đồn tươi mới, ba người ăn ngon lành. Lại làm ra một mẻ, Đỗ Vĩ Minh múc cho mình và Chu Văn rồi lại thêm chút cho Liên Đại và Vương Võ.
Tiểu hồn đồn vừa gói nấu luốn mới ngon, để tới ngày hôm sau sẽ không ngon như thế nữa, Đỗ Vĩ Minh đem số còn lại cũng nấu hết lên. Hắn rất tin vào sức ăn của bọn họ, chỗ này chắc chắn có thể ăn hết. Oa nhi ăn hai mươi cái còn muốn ăn nữa, Đỗ Vĩ Minh không cho, bệnh vừa mới tốt lên, lập tức ăn nhiều là không được. Đồng ý sáng mai lại làm cho hắn, Oa nhi mới vui vẻ.