Phó gia! Khi cách năm ngày, Phó Minh Hành lại lần nữa đi vào giấc ngủ, lại nghe thấy giọng nói quấy nhiễu người trong mộng kia ——“Tiền bối.
”“Đêm nay vãn bối lại tới làm phiền, một tuần này ngài trải qua thế nào, chuyện giải trừ khế ước đã suy sự nghĩ kỹ chưa? Vãn bối không phải muốn ép buộc tiền bối giải trừ khế ước, thật sự là nếu bị khoá hồn khế này trói định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc sau này của tiền bối, vì tương lai sau này của ngài……”Phó Minh Hành biết chính mình là đang nằm mơ, hơn nữa cũng biết người đang nói chuyện chính là Tạ Ngọc, mỗi lần nghe thấy tên chết tiệt kia lải nhải, trong lòng hắn nghĩ không ra chính mình như thế nào lại luôn nằm mơ thấy Tạ Ngọc nói chuyện với mình? Lại là cái gì mà giải trừ khế ước kỳ quái gì đó, rồi khoá hồn khế nữaPhó Minh Hành không phải là người thích trốn tránh vấn đề, nếu như ban ngày nghĩ gì ban đêm mơ thấy cái đó, vậy hắn liền đi xem thử rốt cuộc ở trong mộng của hắn, Tạ Ngọc muốn nói với hắn cái gì.
Ý thức từ trong giấc ngủ thăng trầm tỉnh lại, lại hành tẩu ở trong một mảnh không tối tăm yên tĩnh.
Phó Minh Hành biết đây là cảnh trong mơ của mình, hắn là một người rất ít nằm mơ, nhưng mỗi lần nằm mơ, hoàn cảnh xung quanh đều là tối đen như mực như thế này, hắn cũng đã sớm thành thói quen, cho nên cũng không hề cảm thấy lạ.
Giọng nói quấy nhiễu người khác đang ở phía trước, vẫn còn đang lải nhải không để yên ——“Vãn bối cũng là vì ngài suy nghĩ, ngài cũng không nghĩ sau này đánh quang côn cả đời đúng không, như vậy sẽ rất thảm a, vãn bối cũng rất băn khoăn, chỉ cần ngài chịu cùng vãn bối giải trừ khoá hồn khế, hết thảy mọi chuyện đều sẽ giải quyết rất dễ dàng.
”Quang côn? Hừ, Tạ Ngọc còn có lá gan nhắc đến chuyện này, là ai bắt cóc đối tượng đính hôn của hắn? Tuy rằng hắn với Lý Thục Viện cũng chưa gặp mặt được mấy lần, cũng chưa nói tới cái gì thích hay không thích, nhưng đỉnh đầu bị người khác làm cho mọc cỏ xanh mơn mởn, chỉ cần là đàn ông đều không thể nhịn được.
Tạ Ngọc cư nhiên còn dám ở trong mộng của hắn nhắc đến chuyện này, lá gan thật sự rất lớn a.
Phó Minh Hành bị nghẹn một cục tức ngay cổ, hướng về phía giọng nói đi đến, dần dần, phía trước không gian hắc ám xuất hiện một người, tại đây trong không gian âm u mông lung, chỉ có người này như là đang sáng lên, cả người được bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nhìn thân hình nhưng thật ra lùn hơn hắn một đoạn, cùng ngày đó ở trong bệnh viện gặp được rất giống.
Đi tới gần, gương mặt kia cũng rõ ràng lên, chính là một trương hại nước hại dân, đường đường là một đứa con trai, môi hồng răng trắng không nói đi, mặt mày còn tinh xảo không tỳ vết giống như tranh vẽ, ngay cả bộ dáng gục đầu xuống đều như là đang cầu người khác an ủi yêu thương.
Xác thật là cùng gương mặt ngày đó ở trong bệnh viện ngắn ngủi nhìn thoáng kia lớn lên giống nhau.
Kỳ thật, người này cùng một năm trước lớn lên cũng không quá giống nhau, một năm trước mặc kệ là diện mạo hay là khí chất đều so hiện tại kém rất xa, hắn biến mất một năm giống như là đi tu chỉnh nhan sắc vậy, cả người đều thay đổi rất lớn, làm người khác rất khó có thể lập tức nhận ra được hắn chính là Tạ Ngọc.
Nhưng từ nhỏ đến lớn Phó Minh Hành đặc biệt rất nhận người, gặp một lần là không thể quên được, hắn cũng không biết vì cái gì, nhưng cảm giác này chính là, cho dù yêu ma quỷ quái ở trong mắt hắn cũng đều che giấu không được.
Phó Minh Hành tỏa định mục tiêu, lập tức hướng Tạ Ngọc cất bước đi qua, quyết định ở trong mộng xử đẹp tên gia hoả dám can đảm cho hắn đội nón xanh còn dám chạy tới quấy rầy giấc ngủ của hắn.
“Tiền bối, vãn bối nói lâu như vậy, ngài đều nghe thấy hết sao?”Tạ Ngọc đứng bên ngoài hàng rào nói chuyện, cảm giác nước miếng của mình sắp khô, nhưng hàng rào này vẫn không có chút động tĩnh nào, chủ nhân cảnh trong mơ cũng không có bất luận phản ứng gì.
Phó Minh Hành cười lạnh một tiếng, bước qua đi, đứng ở trước mặt Tạ Ngọc, ỷ vào thân cao, từ trên cao nhìn xuống hắn.
.