Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão

Chương 22: 22: Được Một Đám Nhóc Mời Ăn Cơm 3





Hai buổi tối liên tục đi vào giấc mộng của chủ nhân Long cốt thất bại, Tạ Ngọc có chút ủ rũ, y thật sự không nghĩ tới chuyện này sẽ khó khắn đến vậy.

Bởi vì chuyện này, khi Tạ Ngọc trở lại trường học cảm xúc của y cũng không thế nào tốt, ngay cả câu lạc bộ mỹ thực mời y tham gia liên hoan đều cự tuyệt.

Tới rồi ký túc xá, Phương Hàng vừa nhìn thấy Tạ Ngọc liền kinh hỉ nói: “Tạ ca, anh đã trở lại a!”Từ Viên cùng Chử Ích một người ôm một bịch khoai lát dựa vào tường nhìn hai người.

“Tấm tắc, Tạ ca, anh không trở lại, Phương Hàng liền thành hòn vọng phu.

”“Từ khi cậu ta trở lại túc xá cho đến bây giờ, trong miệng nói ra mười câu hết chín câu đều là nhắc tới anh, lỗ tai của tôi cùng Chử Ích đều sắp nghe ra cái kén.

”“Đi, đi, đi chỗ khác chơi đi, các cậu biết cái gì mà nói, Tạ ca chính là ân nhân cứu mạng của tôi.


”Phương Hàng một bên tiếp nhận ba lô của Tạ Ngọc, một bên lấy ghế dựa cho hắn ngồi xuống.

Bộ dáng chân chó này của Phương Hàng, làm cho Từ Viên cùng Chử Ích nhìn thấy đều cảm thấy ê răng.

“Tạ ca, những lời Phương Hàng nói là thật sao? Anh thật sự chỉ dùng một tay đã niết bạo một con quỷ?”Từ Viên cùng Chử Ích cũng vây quanh Tạ Ngọc ngồi xuống, đôi mắt phát ra ánh sáng nhìn chằm chằm Tạ Ngọc.

Bởi vì trước đó Tạ Ngọc đã ở trong ký túc xá lộ ra bản lĩnh của mình, cho nên sau khi Phương Hàng trở lại ký túc xá cũng không có gạt Từ Viên cùng Chử Ích.

Tạ Ngọc gật đầu, “Con quỷ kia có chút thực lực, cho nên mới dám ra tới làm bậy.

”Từ Viên cùng Chử Ích nghe được Tạ Ngọc chính miệng thừa nhận, trong lòng có loại cảm giác không quá chân thật, bên cạnh bọn họ cư nhiên thật sự có quỷ quái tồn tại, hơn nữa bạn cùng phòng của bọn họ còn là một vị thiên sư có bản lĩnh thật lớn a!Phương Hàng lo lắng bọn họ sẽ đem chuyện này nói đi ra ngoài, đem đến phiền toái cho Tạ Ngọc, liền mở miệng nhắc nhở: “Chuyện này các cậu biết là được, đừng có ra ngoài nói bậy.

”Từ Viên cùng Chử Ích gật đầu, “Yên tâm đi, chúng tôi cũng không phải kẻ ngốc.

”“Nhưng mà Tạ ca, kiếp nạn cuối cùng của Phương Hàng đã qua rồi đúng không?”Tạ Ngọc nhìn về phía Phương Hàng, Phương Hàng cũng khẩn trương nhìn lại hắn.

Tạ Ngọc lắc đầu: “Không có, Phương Hàng gặp được con quỷ kia không tính là đại kiếp nạn.

”Tạ Ngọc cũng cảm thấy ngoài ý muốn, y cũng cho rằng kiếp nạn thứ ba của Phương Hàng đã kết thúc, nhưng khi nhìn mặt Phương Hàng, bóng đen trên đường sinh mệnh của cậu ta vẫn còn tồn tại, thậm chí còn có xu thế đang khuếch tán ra.


Ba người vừa nghe Tạ Ngọc trả lời, sắc mặt đều ngưng trọng lên, Phương Hàng lộ ra nụ cười tự giễu nói: “Tôi cũng biết trước là không dễ qua như vậy mà, từ nhỏ đến lớn tôi cũng đã quen với việc này rồi.

”Từ Viên lại hỏi Tạ Ngọc: “Tạ ca, Vậy anh có biện pháp nào có thể giúp Phương Hàng……”Tạ Ngọc lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, nếu như nghịch thiên sửa mệnh, cái giá mà Phương Hàng phải trả rất lớn, huống hồ có chút đồ vật các cậu càng muốn trốn tránh nó càng sẽ đối mặt với nó nhanh hơn, mệnh trung tam kiếp này, Phương Hàng nhất định phải trải qua mới được.

Bất quá lá bùa lần trước tôi cho cậu ấy xác thật không thích hợp, cho nên tôi có vẽ cho cậu ấy một lá bùa khác.

”Sau đó, Tạ Ngọc liền lấy ra một lá bùa được gấp thành hình tam giác đưa cho Phương Hàng, “Vẫn là câu nói kia, lúc nào cũng phải mang theo bên người.

”Tâm trạng lần này của Phương Hàng cũng không có giống như lần trước, lá bùa tam giác nho nhỏ này chính là thứ có thể cứu mạng hắn, cho dù Tạ Ngọc không nói, hắn cũng nhất định sẽ mang theo bên người mọi lúc mọi nơi.

“Tạ ca, đại ân đại đức của anh, chỉ cần tôi có thể từ vượt qua ba kiếp nạn này, cả đời này của tôi sẽ nghe theo anh giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

” Phương Hàng nói.


Tạ Ngọc yêu thương mà vỗ vỗ đầu Phương Hàng, “Còn sống đi rồi hãy nói.

”Phương Hàng: “……”Tương lai của hắn thật là một mảnh đen tối a.

“Tạ ca, cuối tuần này bọn Chu Thần Hạo muốn mời anh ăn cơm, bọn họ muốn trực tiếp gặp anh để nói lời cảm ơn.

”Ăn cơm? Bị mấy người Phương Hàng làm cho gián đoạn, hiện giờ tâm trạng của Tạ Ngọc đã không còn ủ rũ như lúc đầu, cho nên cũng đáp ứng, “Được.

”-------------------------------.