Cuộc Sống Về Hưu Của Huyền Môn Đại Lão

Chương 2: 2: Cuộc Sống Mới





Đế đô Hoa QuốcHôm nay là ngày khai giảng của đại học Đế Đô.

Đầu tháng chín không khí vẫn còn nóng bức, hôm nay có rất nhiều sinh viên tới đây báo danh.

Một sinh viên trên người ăn mặc áo thun trắng cùng quần jean, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai đang kéo vali hành lý đứng ở giao lộ, nhìn đám người chen chúc xếp hàng, cảm thấy hơi do dự nên đứng lại.

“Chào cậu, cậu là sinh viên mới sao, cậu học chuyên ngành nào?”Trên giao lộ, một vị học tỷ phụ trách tiếp đãi tân sinh viên thấy thế, cho rằng cậu sinh viên này không tìm thấy địa điểm báo danh nên ra tiếng kêu gọi.

Cậu sinh viên ngẩng đầu lên cười nói: “Xin chào, tôi học ở khoa khảo cổ.

”Học tỷ ngơ ngác mà nhìn gương mặt của cậu sinh viên mới, phải mất cả buổi mới hồi phục lại tinh thần.

“A, ngành khảo cổ báo danh ở bên kia, để tôi dẫn cậu qua.


”“Tiểu học đệ thật trùng hợp a, tôi tên Phương Đường cũng học ngành khảo cổ giống cậu, tên của cậu là gì?”Trái tim của Phương Đường đập thình thịch không ngừng, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi thăm tên của cậu sinh mới, vị học đệ này lớn lên quá đẹp, so với minh tinh còn đẹp!Đứng gần quan sát mới thấy rõ, làn da của vị học đệ này trắng nõn không tì vết, còn đẹp hơn cả làn da của nhiều nữ sinh khác.

“Chào học tỷ, tôi tên Tạ Ngọc.

”----------------------------------Đại học Đế Đô khai giảng, trước cổng trường tụ tập các loại siêu xe, trong đó có một chiếc siêu xe được nhiều người chú ý đến, đó là xe của Tô gia.

“Mau nhìn đi, cô gái đằng kia chính là tứ tiểu thư - Tô Uyển Uyển của Tô gia.

”“Tứ tiểu thư của Tô gia? Chính là hào môn Tô gia?”“đúng vậy chính là cô ấy, không nghĩ tới cô ấy cũng là tân sinh viên, chúng ta thật may mắn, nếu có thể làm bạn với Tô tiểu thư, cuộc sống sau này cũng không cần lo lắng!”“Đừng có nằm mơ, người của Tô gia sẽ không làm bạn với loại người như chúng ta.

”“Lỡ như may mắn thì sao!”Cổng trường xôn xao, không ít người nhìn thấy Tô Uyển Uyển đều âm thầm kích động.

Nhưng Tô Uyển Uyển cũng không tới một mình, bên cạnh cô ấy còn có một nữ sinh khác, lớn lên tuy không đẹp bằng Tô Uyển Uyển, nhưng trên người ăn mặc quần áo giản dị, tóc dài bay theo gió nhìn rất thanh tú.

“Cô gái bên cạnh Tô Uyển Uyển là ai, thoạt nhìn hai người rất thân thiết.

”“Đó là Tạ Vũ tam tiểu thư của Tạ gia.

”“Tạ gia?”“Đúng vậy, Tạ gia cùng Tô gia là thông gia, mẹ của Tạ Vũ là cô cô của Tô Uyển Uyển - Tô Nhược Mai.

”“Tô Nhược Mai, tên này nghe hơi quen, tôi nhớ ra rồi, con trai của bà ta chính là người bắt cóc vị hôn thê của người thừa kế Phó gia?”“Đó là Tạ Ngọc, tuy rằng cũng là người của Tạ gia, nhưng lại do người vợ đầu tiên của Tạ gia chủ - Tạ Triều Sinh sinh ra, không có quan hệ gì với Tô gia, hơn nữa Tạ Ngọc đã bị đuổi ra khỏi nhà.

”“Không biết tên Tạ Ngọc kia sau khi bị đuổi ra khỏi nhà đã đi đâu.

”“Ai biết được, nghe nói tên kia đã bị đại học Nghệ Thuật đuổi học, loại người không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết ăn chơi trác tán như tên đó sao có thể so sánh với Tô Tứ tiểu thư cùng Tạ Tam tiểu thư, đại học Đế Đô chính là trường đại học đứng đầu cả nước, có thể thi đậu vào đây đều là học bá.


”Tạ Vũ dùng tay bới tóc lên, nhẹ nhàng nhìn xung quanh, gương mặt nhìn như quạnh quẽ, kỳ thật trong lòng rất hưởng thụ loại cảm giác bị người khác hâm mộ ghen ghét này.

Nếu hôm nay nàng ngồi xe của Tạ gia lại đây, cũng sẽ khiến cho mọi người oanh động, nhưng nhất định sẽ không bằng hiện tại.

Đế đô chính là nơi tập trung rất nhiều hào môn, Tô gia miễn cưỡng cũng xem như nằm trong đó, Tạ gia lại càng không bằng.

Năm ngoái bởi vì chuyện của tên Tạ Ngọc kia, làm cho danh tiếng Tạ gia tuột dốc không phanh còn liên luỵ đến cả nhà.

Nghĩ đến đây, trong mắt Tạ Vũ hiện lên hận ý, nhưng rất nhanh liền biến mất.

“Chị họ, chúng ta đi thôi.

” Tô Uyển Uyển nói.

“Được.

” Tạ Vũ ôn nhu cười nói.


Sau khi Tô Uyển Uyển cùng Tạ Vũ đi khỏi, cổng trường cũng an tĩnh trở lại, không lâu sau lại xuất hiện thêm một chiếc xe ngừng ngay cửa.

Bất quá cùng siêu xe của Tô gia không giống nhau, chiếc xe mới tới rất điệu thấp.

Từ trên xe bước xuống một vị tân sinh viên, tóc nhuộm màu xanh dương, ăn mặc quần áo thực cá tính kéo theo một cái vali.

“Đồ vật lấy đủ hết chưa?”“Đủ, đủ, anh thật dong dài!”“Là ai hay vứt đồ bừa bãi, tìm không thấy lại khóc lóc cầu cứu?”“Đây đều là chuyện của trước kia, đỡ hơn anh, cả năm đều gặp xui xẻo, tự lo lắng cho chính mình đi, mẹ mỗi ngày đều phải đi chùa lạy phật cầu xin cho anh đâu.

”“Đây chỉ là trùng hợp, đừng có mê tín.

”Vị tân sinh viên còn muốn nói gì đó, nhưng người trong xe lại không cho y cơ hội nói tiếp, liền đóng lại cửa xe đi rồi.

【Để mình giải thích một chút thời gian ở đây: Tạ đại sư sống lại từ một năm trước, sau đó báo danh thi lại đại học và đậu vào đại học Đế Đô 】【Mục tiêu của Tạ đại sư là muốn hưởng thụ cuộc sống của người thường, đọc sách thi đại học, mặc dù vận mệnh của y chú định là không được bình phàm ~】.