Trong lúc đó thì, Thiên Lam - người con gái hồi nãy kêu Thiên Nguyệt chạy lại đỡ chàng trai .
Thiên Lam hỏi với thái độ ân cần lo lắng :
_Thái tử người không sao chứ .
Thái tử lạnh lùng nhìn :
_Công chúa đâu .
Thiên Lam ấp úng nói :
_Dạ.....dạ..... công chúa .... người....
Thấy thái độ đó của Thiên Lam , Thái tử có một dự cảm xấu :
_ NÓI
Bỗng nhiên cô ta quỳ bịch xuống đất , hai đầu gối bị đập mạnh nên nên khá là đau, còn bị chảy máu nữa. Cô ta cắn răng trả lời :
_Dạ, ngồi nãy lúc người ngã xuống nô tì chỉ kịp đỡ người. Còn công chúa thì bị con ngựa đưa đi đâu không biết. Nhưng ....người cứ yên tâm nô tì đã kêu người đi kiếm công chúa rồi ạ.
Thiên Lam lo sợ nhìn thái tử sợ người trách phạt mình vì đã cho công chúa cởi ngựa. Trong lòng của Quân Ly _ thái tử ,ca ca của Thiên Nguyệt, đang rất lo lắng cho muội muội của mình. Không biết muội ấy giờ đang ở đâu. Mình đúng là vô dụng mà, chút nữa là cứu được muội ấy rồi. Quân Ly đang vô cùng tự trách, lo lắng cho muội muội của mình mà không để ý đến trong ánh mắt lo sợ của Thiên Lam lộ rõ sự ganh tị đến điên cuồng . Cô ta nghĩ tại sao, tại sao người chỉ nghĩ đến ả, trong khi người đang ân cần chăm sóc người là cô ta . Cô ta muốn có một được thái tử yêu thương. Nhưng người lại không bao giờ nhìn về phía ả. Chỉ nhìn về cô công chúa đã không biết sống chết. Có nhiều người chỉ biết mình đúng, không bao giờ sai,sai chỉ là người khác. Ả hận cô công chúa đó. Nếu lúc này Quân Ly để ý thì sẽ đỡ một hậu quả cho sau này nhưng giờ đây anh đang suy nghĩ cách làm sao để kiếm được muội muội nên không để ý đến xung quanh cũng như ánh mắt của Thiên Lam. Lúc anh quay qua thì Thiên Lam đã kịp giấu đi sự ganh tị, hận thù vào trong và thay bằng thái độ lo lắng , hoảng sợ . Quân Ly thấy vậy liền phất tay áo cho cô ta lui xuống ,còn anh thì nhìn vào khoảng không vô tận .