Vừa bước ra khỏi phòng, thì cô thấy một bóng người đang ngồi làm gì á. Cô đến gần thì thấy một cảnh vô cùng đẹp. Chỉ thấy chàng trai đang ngồi dưới gốc cây anh đào, trên cây cầm bộ sách, vừa đọc vừa suy nghĩ. Khuôn mặt như ngọc, ánh mắt lúc nào cũng bình tĩnh, ở giữa trán có đoá hoa sen càng tô đậm vẻ đẹp thanh khiết, như trích tiên của người. Cánh hoa đào rơi nhẹ lên mái tóc màu bạch kim càng làm cho người ấy thêm đẹp( tác giả: mình không biết tả nam cho lắm, các bạn tự tưởng tượng ra nha). Cô nhìn vị sư bá của mình mà mắng thầm: đúng là yêu nghiệt mà. Cô liền chạy lại và thưa:
_ Dạ, con chào sư bá. Chúc sư bá một buổi sáng vui vẻ.
Thật ra Mộ Dung Dật đã biết cô đứng từ trước, nhưng anh muốn xem cô làm gì. Chỉ thấy cô nhìn anh một lát là quay đầu đi, không biết suy nghĩ gì mà khuôn mặt cô cau có lại khiến anh rất buồn cười. Nếu mà Thiên Nguyệt biết suy nghĩ của vị sư bá đáng kính của mình thì cô sẽ tức chết, bởi vì cô chỉ nhăn mặt mắng sư bá mình là yêu nghiệt thôi, chứ có cau có gì đâu.
_ Ừ, con tu luyện như thế nào rồi.
Cô lật đật khoe ra:
_ Dạ, con đã qua tôi thể giai đoạn bốn rồi ạ.
_ Ừ, có thiên phú tốt. Hôm nay ta sẽ dạy con nhận biết một số loại thảo dược để luyện đan. Con đi theo ta.
_ Dạ
Cô bước đi theo vị sư thúc,vừa đi vừa suy nghĩ: không biết luyện đan có khó không. Cô đi sâu vào rừng trúc, rồi băng qua một cây cầu bằng trúc. Vâng! cây cầu cũng làm bằng trúc luôn,đúng là sư bá của mình có khác. Đến nơi, cô thấy ở trước sân là một bộ bàn ghế, xung quanh có rất nhiều loại thảo dược, nhìn khá là giống nhau, rất nhức mắt. Trong lúc cô lo nhìn thảo dược thì Mộ Dung Dật đã bước vào phòng của mình và lấy ra một cuốn sách rất dày. Anh đưa nó cho cô và bảo:
Đôi mắt cô mở to ra(0 _0) và suy nghĩ: sư bá tưởng mình là thần chắc. Cuốn sách to và dày như con voi vậy mà sư bá kêu mình đọc hết.
Như biết được suy nghĩ của cô, anh nhìn cô và nói:
_ Ta không biết con làm cách nào nhưng ngày mai ta sẽ kiểm tra. Nếu con không thuộc thì sẽ bị phạt.
Nói xong, Mộ Dung Dật bước vào trong nhà, còn cô nhìn theo mà tức ói máu. Cô nhìn lên trời mà than: ông trời ơi, con ăn ở tốt lắm mà sao toàn gặp những người như vậy. Thấy con hiền ăn hiếp hoài. Sau khi than thở xong, cô cầm quyển sách to đùng về chỗ ở của mình. Đi ngang qua vườn cây, cô hái một quả xuống ăn. Dù gì đã hơn ba tháng, cô tu luyện mà chưa ăn gì hết, thật không ngờ khi tu luyện thì không cần ăn mà vẫn không đói. Nhưng mà cô vẫn muốn nếm mỹ thực, bởi vì sở thích của cô là ăn mà. Ăn khoảng ba bốn quả, cô thấy bụng căng tròn, liền chạy nhanh về chỗ ở của mình.
Tiếp theo là " Thủy Tố", nó rất giống lá tía tô, nhưng khác ở chỗ là cây này hơi to, lá cũng khác bự,mọc ở chỗ có Gấu hắc ám,hình như giống cây lúc đó Lạc đưa cô thì phải. Giống như Mộc nhĩ ở trên, Thủy Tố cũng có khả năng cầm máu chỉ cần đáp vào vết thương là hết. Nếu luyện đan thì càng tốt, bởi nó còn có thể khôi phục lực lượng trong thời gian ngắn tùy theo cấp độ của đan. Sau khi đọc hai loại thảo dược cô thấy nó khá giống nhau rất khó phân biệt. Nhưng mà mùi vị lai rất khác nhau, như Mộc nhĩ có một mùi thanh nhã, còn Thủy Tố thì mang theo thoang thoảng một mùi thơm của cỏ quyện vào mùi của Gấu hắc ám.
Cô lật trang kế bên, tiếp theo là " Ngũ vị tử" là một cây thân thảo,dạng dây leo có chiều dài khoảng ba mét, lá hình tròn, hoa màu vàng. Khi kết quả thì quả có màu đỏ. Thường mọc ở chỗ vực sâu, có thánh thú cấp một canh chừng, gọi " Thiết Giáp Ưng", tuy không phải là vua của bầu trời nhưng mà nó có một tốc độ rất nhanh, đặc biệt là tuyệt chiêu" Phong thiết". Cô nghĩ thầm: đúng là loại thảo dược nào cũng có thú canh hết. Hèn chi luyện dược sư lại thiếu đến đáng thương như vậy.
Cô coi thêm vài chục vị thuốc nữa,mỗi vị tuy hơi giống nhau vẻ bề ngoài nhưng vị thi rất khác, có loại thì chưa,có loại thì có vị ngọt thanh,....vân vân. Cô học được một lúc thì đã đến trưa, chỉ học được có mấy chục trang à. Nhìn lại quyển sách dày cả chín trăm trang chứ ít ỏi gì, mà sư thúc kêu mình học trong một ngày, chán ghê. Chắc bị phạt rồi. Cô uể oải bước ra vườn cây ăn một vài quả, vừa ăn vừa đọc sách. Đến tối thì đã được một trăm trang, cô cố gắng tập trung tinh thần để học tới bốn trăm trang mới được. Càng học cô càng cảm thấy dược liệu ở đây khá là giống với trái đất nên việc học thảo dược diễn ra rất nhanh, chỉ một lát cô đã học hơn bốn trăm trang rồi. Cô không biết rằng khi cô xem sách thì các linh khí từ bên ngoài vào trong người,theo quả cầu và đã thông các huyệt. Vì mệt quá, cô ngủ quên luôn trên bàn, trong lúc ngủ mà cô vẫn còn nói:
_ Cam thảo vị chua, Hà thủ ô có vị đắng, Nhân sâm có vị thanh, .....vân vân.
Ở phòng của Mộ Dung Dật,anh thấy cô như vậy chỉ biết lắc đầu cười:
_ Thiệt là một cô bé ngốc.
Anh chỉ nói giỡn thôi, chứ thật ra anh biết cô không thể nào đọc hết cuốn sách đó nhanh được. Hồi lúc anh mới bắt đầu đọc thì cần ba bốn ngày mới đọc hết được. Thôi ngày mai cho cô thử thách ít là được rồi. Nói xong anh bước vào giường và ngủ.
Ngày hôm sau, cô kinh hỉ phát hiện khi mà mình đã đả thông được huyệt thứ sáu mươi tám rồi. Cô vừa đi đến chỗ sư bá vừa mỉm cười. Đến nơi, cô thấy người đang ngồi làm gì á. Cô chạy lại và thấy người đang để một số thảo dược trong một cái rổ, cái nào cũng đen thui như nhau. Thấy cô nhìn, Mộ Dung Dật bảo:
_ Trong đây có năm loại thuốc,ta đã trộn lẫn vào nhau, con hãy phân ra từng loại cho ta.
Cô khá bất ngờ với cái thử thách này, tại cô tưởng người sẽ thử thách là đoán ra tất cả các loại thảo dược trong sách chứ, tại cô chưa thuộc nên chắc thua rồi. Nhưng việc này khá dễ với cô vì cô học y mà, ở đây thảo dược khá là giống với trái đất. Cô lại cầm cái rổ và bắt đầu phân loại. Cô nhắm mắt lại, bởi vì khi nhắm mắt thì khứu giác sẽ rất là nhạy, cô học được từ một vị thầy lâu năm của trường, cô bắt đầu cầm từng cái thảo dược lên và ngửi. Một vị thơm ngát của cỏ, ngửi kỹ thì có mùi của Gấu Hắc ám, đây là nó, chính là mùi này.( Tác giả: Thiên Nguyệt có vượt qua thử thách của Mộ Dung Dật hay không, chúng ta hãy đón đọc chap tiếp theo nha)