Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 89




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thiên Viên đã dần quen với việc Thái tử điện hạ gặp phải chuyện gì liên quan đến Chiêu Ninh quận chúa là lại phát rồ, dù vậy lần này hắn 3vẫn thấy tuyệt vọng. Có điều thấy Thái tử điện hạ vui sướng tràn trề, hắn cũng mừng, dù niềm vui của Thái tử điện hạ chẳng kéo dài được 1mấy.


Bởi lẽ từ ngày Thẩm Vân An vào Kinh, hai huynh muội ngày ngày đi dạo khắp Kinh thành, thưởng thức các món ngon nức tiếng, l9àm Tiêu Hoa Ung chẳng những không tìm được cô gặp nàng mà đến cả lý do tặng hộp thức ăn cũng bị cướp mất.


Thiên Viên phát hiện đ3iện hạ nhà mình ngày một kiệm lời, không thể không lo lắng thay. Không đến hai ngày, chuyện An Tây được phơi bày, Thẩm Nhạc Sơn bắt tay 8vào điều tra từ chỗ Diệp Kỳ, dù đa số chứng cử đã bị tiêu hủy nhưng vẫn có thể làm rõ nhiều điểm đáng ngờ, những điểm này đều được liệt kê trong tấu chương.“Hà Tây giáp ranh với Tây Bắc của chúng ta, muội không sợ Hà Tây Tiết độ sử sẽ là một lá trái à?” Thẩm Vân An nhướng mày.


“Muội không tin hẳn những tin phụ thân, sau chuyện này, chắc chắn phụ thân sẽ càng thận trọng hơn.” Thẩm Hi Hòa mỉm cười, “Dù có là ai đi nữa thì cũng thế cả thôi. Nếu là người biết điều thì đương nhiên là nước sông không phạm nước giếng, nếu là kẻ tham lam vô độ, chỉ e sẽ không hạ cánh êm đẹp như Diệp Kỳ đâu.”


Nể tình Diệp Vãn Đường, vả lại việc này Diệp Kỳ không phải kẻ chủ mưu, cũng chưa gây ra tổn thất gì cho Tây Bắc, thế nên Thẩm Hi Hòa không truy cứu.Chính vì vậy nên người ta càng không coi trọng Tiêu Hoa Ung.


Nàng vào Kinh đã lâu, phát hiện dường như mọi người đều cho rằng Tiêu Hoa Ung sẽ chết yểu, thậm chí ngoài phố xả bàn luận về các hoàng tử cũng bỏ qua Tiêu Hoa Ung, tại Kinh thành này, hằn giống như một người không tồn tại.


“Có nhúng tay hay không cũng chịu, không biết được.” Thẩm Hi Hòa từng cho rằng Tiêu Hoa Ung không nhiều thuộc hạ, chuyện khúc Diễn Quang dạo nọ, nàng chưa từng nghi ngờ Tiêu Hoa Ung, nhưng lần này thì không dám chắc.Nếu có lần sau, nhất định nàng sẽ cho bọn họ biết không nên vuốt râu hùm!


“UU…”


Thẩm Vân An định khuyên nàng, lời đã chực nói ra miệng rồi lại nhẫn nhịn.Thôi, nàng thích là được rồi.


Thẩm Hi Hòa hơi nheo mắt, lòng vui phơi phới vì Thẩm Vân An nhượng bộ mình.


“Định vương đúng là lòng dạ khó dò.” Thẩm Vân An khẽ cảm thán.Hữu Ninh Để giận dữ, trách cử Tứ hoàng tử Định vượng ý đồ khó dò ngay trong triều, trước mặt văn võ bá quan. Định vượng vì bày tỏ tấm lòng trung mà dập đầu đến chảy máu, thề thốt mình không biết chuyện này, nói là có người vu oan.


“Bệ hạ xử lý thế nào? Thẩm Hi Hòa không thể lên triều nhưng Thẩm Vân An thì có, hắn không chỉ là Tây Bắc vương thế tử mà còn là Lương Châu đô đốc, chưa kể việc này còn liên quan đến Tây Bắc.


“Tất nhiên là Diệp Kỳ không giải thích được các điểm đáng ngờ mà phụ thân nêu ra, có điều cũng không có chứng cứ rõ ràng, bệ hạ cách chức Hà Tây Tiết độ sử của ông ta, điều ông ta về Kinh, sau này sắp xếp thể nào thì không nói rõ.” Thẩm Vân An nói, “Cả triều cãi vã ầm ĩ vì chuyện quyết định để ai đảm nhiệm Hà Tây Tiết độ sứ, bệ hạ nghe mà ong cả đầu, cho bãi triều luôn.”Không biết giờ này Diệp Vãn Đường đang đau buồn đến nhường nào. Trong Định vương phủ, Diệp Vãn Đường vừa hay tin, mắt đã rơm rớm, hốc mắt đỏ lên, đúng như Thẩm Hi Hòa đoán: “Vì sao, vì sao chàng muốn gạt ta?” Lúc tổ phụ nàng ta còn sống, Diệp gia luôn trung lập, chỉ trung với vua, chăm lo cho dân.


Năm đó, tổ phụ không cho nàng ta gả vào hoàng gia, còn đặt ra hôn ước từ sớm, có điều sau này gia đình hôn phu nàng ta phạm lỗi lớn nên bị giáng chức, nàng ta lại gặp được Tiêu Trường Thái, từ đó đem lòng tương tự.


Lúc cầu hôn, Tiêu Trường Thái từng hứa với nàng ta sẽ đưa nàng ta xa rời vòng xoáy quyền lực hỗn loạn, mấy năm nay quả thật cũng làm như thế, làm nàng ta luôn tự hào về lựa chọn của mình, giờ mới biết mình vẫn luôn ngu ngốc quá thể.Từ khi thành niên đến nay, Định vương luôn tỏ vẻ không quan tâm triều chính, sau khi thành hôn chỉ chuyên tâm ngọt ngọt ngào ngào với Định vương phi.


Nếu hắn cứ nhàn nhã như thể mãi, sau này dù là ai đăng cơ thì cũng sẽ để hắn hưởng vinh hoa phú quý cả đời để chứng tỏ mình là người nhân đức, còn bây giờ..


“Tiếc thay cho Định vương phi…” Thẩm Hi Hòa thở dài theo.“E là bệ hạ cố ý đợi bọn họ trổ hết tài năng, nhân đó quan sát rõ năng lực của các hoàng tử” Thẩm Hi Hòa cười khẽ.


“Chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần xem trò hay là được.” Sáng nay trên triều, Thẩm Vân An không nói lấy một câu. “Trong triều có không ít võ tướng, đây lại là một chức quan béo bở.” Thẩm Hi Hòa nghi sắp tới sẽ náo nhiệt lắm đây, để xem cuối cùng ai cao tay nhất. “Khéo nhất là năm xưa vì thu phục lòng người mà bệ hạ toàn nạp phi tần là nữ lang nhà tưởng, thành ra hoàng tử nào cũng có người chống lưng.” Ảnh mắt Thẩm Vân An lộ vẻ trào phúng, “Không biết Thái tử điện hạ có nhúng tay vào việc này không nữa.”


Nhà ngoại Thái tử điện hạ quyền thể không lớn, vận mệnh của gia tộc Hoàng hậu cũng không được tốt, xét về công lao, gia tộc các phi tần không thể sánh bằng, những dòng chính lại hi sinh trong chiến loạn trước khi Hữu Ninh Để đăng cơ, còn dòng bên thì mười năm nay chẳng có lấy một nhân tài.“Chàng có bao giờ nghĩ tới… kết cục nếu thất bại chưa?” Diệp Vãn Đường nhìn Tiêu Trường Thái đăm đăm, mắt rưng rưng, “Chàng có biết phải làm thế nào mới có thể thắng được hay không?”


Nhìn vào ánh mắt đau đớn tột độ của thế tử, Tiêu Trường Thái cụp mắt. “Để ta nói chàng hay, nếu chàng thất bại, ta và toàn bộ Diệp gia sẽ phải chôn cùng chàng.” Diệp Vãn Đường cười bị ai, nước mắt trào khỏi khóe mi, lăn dài trên gương mặt mỹ lệ, “Nếu chàng thẳng, chàng sẽ phải giết huynh đệ, thậm chí có thể sẽ phải… giết phụ thân!”


Diệp Vãn Đường ngẩng đầu, để nước mắt chảy ngược vào trong, bờ môi run run: “Quyền thể quan trọng đến vậy ư? Quan trọng đến mức chàng sẵn lòng trả giá đắt vì nó?”Mong ước có một cuộc sống bình dị của hắn chẳng qua chỉ là một lớp ngụy trang lấy nàng làm cớ để dựng nên!


Thậm chí, giờ đây nàng ta bắt đầu nghi ngờ hắn không thật lòng với mình!


“Vãn Vãn, mấy năm nay ta đối xử với nàng thể nào, lòng nàng tự biết.” Tiêu Trường Thái nắm lấy bả vai Diệp Vãn Đường, “Ta chỉ không cam lòng, ta là hoàng tử, ta tự thấy mình không thua bất kỳ huynh đệ nào. Nếu Thái tử khỏe mạnh thì cũng thôi, nhưng Thái tử sớm muộn gì cũng… Vì sao ta không thể đọ sức một lần? Vãn Vãn, nếu không liều một lần, ta sẽ hối tiếc cả đời!”Tiêu Trường Thái lặng thinh không đáp.


Diệp Vãn Đường đẩy hắn ra, lảo đảo lùi lại, phải vịn ghế dựa mới đứng vững, thấy hắn đưa tay định đỡ mình, nước mắt lại tuôn rơi như mưa.


Xem ảnh 1

89.png