Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 75




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Độc Hoạt Lâu.” Tiêu Hoa Ung nhìn một chốc rồi lại lẩm nhẩm, “Cái tên này thật là ngông cuồng ngạo mạn.”


“Điện hạ, 3chúng ta nên chúc mừng quận chúa khai trương cửa hàng thế nào đây ạ?” Thiên Viên hỏi.


“Tặng ly rượu Đằng Thực Hươn1g Bội…” Tiêu Hoa Ung ngẫm nghĩ, ánh mắt đong đầy ý cười, lan đến cả nốt ruồi nơi khóe mắt, “Một chiếc thôi.”Hương tịch hàn không dễ điều chế, hiện nay Hồng Ngọc chưa điều chế được thương phẩm nên chỉ có năm hộp do Thẩm Hi Hòa tự tay làm ra.


“Quận chúa, Tào thị vệ còn nói rằng sau này Đông cung muốn bao trọn gói hương tịch hàn.” Thấy Thẩm Hi Hòa xem đến đây, Bích Ngọc liền bẩm báo.


Khách hàng thượng lưu thường đặt trước kiểu này, báo trước những loại hương mình cần trong tương lai.“Chỉ tặng một chiếc, nàng sẽ không dùng nó để đãi khách.” Tiêu Hoa Ung dùng ngón út nhẹ nhàng sờ nốt ruồi nơi khóe mắt, “Vừa hay ta và nàng mỗi người một chiếc.”


Thiên Viên: “…”


Hắn chẳng muốn nhiều lời nữa, vâng một tiếng rồi toan lui ra nhưng bị Tiêu Hoa Ung gọi lại.Tiêu Hoa Ung lạnh nhạt liếc hắn: “Ngươi quên nàng từng chính miệng nói rằng nàng không thiếu vàng à.”


Nàng mở cửa hàng hương dù là để giết thời gian hay là có mục đích khác đi chăng nữa cũng không cần hắn dùng cách đó để mua vui cho nàng.


Nếu làm vậy thật, chẳng những không thể khiến nàng vui vẻ, có khi còn làm nàng bực mình thêm.Bích Ngọc nhận lấy sổ sách từ tay chưởng quỹ ở gian ngoài rồi đưa cho Thẩm Hi Hòa. Có ba cuốn sổ dày, Thẩm Hi Hòa xem từng cuốn một, nàng yêu cầu mỗi khách hàng phải để lại tên, nhờ vậy có thể lưu lại danh sách khách quen và khách hàng lớn, cửa tiệm sẽ chứa hàng tốt cho bọn họ, dịp lễ tết còn tặng quà.


Tặng quà chỉ là cái cớ, mục đích của Thẩm Hi Hòa là truy vết sản phẩm đã bán đi, cửa tiệm sẽ không bán cho những ai không muốn ghi lại tên tuổi, nếu phát hiện ai giả mạo người khác cũng sẽ liệt kẻ đó vào danh sách từ chối phục vụ của Độc Hoạt Lâu.


Nàng cố hết sức không để người khác có cơ hội gây chuyện, có điều cũng khó ngăn chặn triệt để, nếu có người làm thế thật, nàng chỉ có thể giết gà dọa khỉ.“Chỉ hương tịch hàn thôi sao?” Thẩm Hi Hòa lật thêm hai trang, không thấy Đông cung mua gì khác.


“Vâng.” Bích Ngọc gật đầu.


Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, xem ra Tiêu Hoa Ung chỉ là thích hương tịch hàn chứ không phải là muốn thể hiện hay xun xoe, không trắng trợn mua các mặt hàng khác, phá hỏng việc buôn bán và mục đích làm ăn của nàng, Thẩm Hi Hòa thấy có thiện cảm với hắn hơn một chút.Độc Hoạt Lâu khai trương, hương thơm lan xa mười dặm, Thẩm Hi Hòa làm vậy vì muốn quảng bá tên tuổi, xem như một biện pháp để người ngoài biết đây là một tiệm hương, hoàn toàn không ngờ lượng hàng hóa dự trữ của nàng lại bản hết veo chỉ trong ba ngày.


“Cầm sổ sách đến đây.” Nghe được tin này, Thẩm Hi Hòa bèn kiểm tra sổ sách trước tiên.


Hương của Độc Hoạt Lâu được định giá cao hơn các cửa tiệm khác một chút, có điều Độc Hoạt Lâu không chỉ bản hương mà còn có các thứ liên quan đến hương, trước khi khai trương, Thẩm Hi Hòa đã xem qua số lượng vật phẩm trong tiệm, ước chừng bán được hai tháng.Thi9ên Viên: “…”


Đằng Thực Hương Bội là cống phẩm của Tây Vực, là một loại ly rượu thơm mùi đậu khấu, không chỉ có m3ùi thơm mà khi dùng để uống rượu mạnh thì còn có công hiệu giải rượu, là báu vật hiếm thấy, cả thảy chỉ có hai chiếc, đều 8được đưa đến Đông cung.


Xưa nay tặng quà phải có đôi có cặp, ai lại tặng lẻ một chiếc bao giờ?Độc Hoạt Lâu là của hồi môn của Đào thị, ai có quan hệ đều có thể tra được hồ sơ ở chỗ Kinh triệu doãn, Thẩm Hi Hòa cũng chẳng giấu giếm làm gì, để những kẻ muốn phá rối biết khó mà lui.


Nếu vẫn có kẻ muốn gây chuyện, ắt không phải hạng tầm thường, dĩ nhiên là nhằm vào nàng.


Thẩm Hi Hòa lật từng trang, đọc đến cái tên Đông cung Tào Thiên Viên thì ngừng lại, bên dưới ghi là mua hương tích hàn, thu mua toàn bộ số lượng nàng có.Thẩm Hi Hòa mất một canh giờ để xem hết sổ sách, ngoại trừ các thương nhân đi về phương Nam, không có ai mua sắm số lượng lớn, hết thảy bình thường. Thẩm Hi Hòa khép sổ sách lại, nói: “Mọi người vất vả, chưởng quỹ mỗi người được thưởng mười lượng, trưởng phòng, tiểu nhi, lao công đều có thưởng.” “Tạ quận chúa ban thưởng.” Chưởng quỹ hớn hở, nhiều đó là nửa năm lương bổng của ông ta rồi, làm việc căng thêm tận tâm, “Quận chúa, cửa tiệm hết hàng để bán rồi ạ..” “Trong xưởng có một mẻ hàng khẩn cấp, ông lấy dùng tạm, với lại chỗ ta cũng có vài cương hàng mới.” Thẩm Hi Hòa liếc mắt ra hiệu cho Hồng Ngọc, “Em về lấy đem qua đây.”


Hồng Ngọc mau mắn dẫn người khiêng mấy chiếc rương quay về, rương còn chưa mở nắp đã có mùi hương tản mát.


Vừa mở nắp ra, mùi hương càng thêm ngào ngạt, làm người ta không khỏi hít sâu mấy lần.“Ngươi tự mình đi một chuyển, xem Độc Hoạt Lâu có hương tịch hàn không, nếu có thì mua hết.” Thứ nàng từng tặng hẳn há có thể để người ngoài vấy bẩn? “Nói với quản sự một tiếng, sau này hương tích hàn có bao nhiêu mua bấy nhiêu, đưa hết vào Đông cung.


“Vâng.” Thiên Viên đáp, ngẫm nghĩ một lát lại nói, “Điện hạ, chỉ mua hương tịch hàn thôi ạ, không mua thêm mấy loại khác sao?”


Nhân đó lấy lòng quận chúa luôn.Một rương đựng bát đĩa, thìa đũa làm bằng gỗ thơm, hai rương kia là quạt, trong đó một hương là quạt bằng gỗ thơm, rương kia là quạt lụa tẩm hương liệu, ngoài ra còn có quạt giấy trắng bồi hương liệu, nam nữ đều dùng được, còn có thể mua về đề thơ vẽ tranh lên đó.


Trong quá trình điều chế hương khó tránh khỏi hao tổn hương liệu, Thẩm Hi Hòa bèn nghĩ ra một cách là dùng những hương liệu này điều chế thành nước thơm dùng để tẩm vải lụa, hoặc sắc thành phấn thơm bôi lên giấy, mời thợ thủ công dùng mấy loại gỗ để chế tác vật dụng.


Vốn chỉ là hàng tận dụng nguyên liệu, năng định sau này mới bày bán, không ngờ lại dùng tới nhanh như vậy, chưởng quỹ vui vẻ đem hàng đi.“Trong Kinh kiếm tiền dễ thật.” Bích Ngọc cộng sổ sách, phát hiện chỉ mới hai ngày mà Độc Hoạt Lâu đã lời được trăm lượng vàng!


“Mới là hai ngày đầu tiên thôi.” Thẩm Hi Hòa cười.


Sản phẩm của nàng tuy có đắt hơn chút nhưng dùng được lâu, có điều cũng không thiếu người giàu có, thứ gì cũng muốn dùng thử, hoặc là có người thấy Độc Hoạt Lâu đắt hàng bèn trữ ít hàng hóa để dành, sau này việc làm ăn hằn sẽ không tồi, lợi nhuận trăm lượng vàng một tháng cũng không khó.


Bích Ngọc cũng biết thế, nàng ta cẩn thận nhẩm tính, nếu không có gì bất ngờ thì một năm lời một vạn lượng bạc cũng có thể lắm.


Nghĩ đến con số này, hai mắt Bích Ngọc sáng rỡ, nàng ta có tính yêu tiên, là người phụ trách trông coi tài sản của Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa mỉm cười bất đắc dĩ, Bích Ngọc cố nén kích động, đưa cho Thẩm Hi Hòa một cuốn sổ: “Quận chúa, đây là lễ vật các nhà đưa tới, nô tỳ đã ghi chép lại cả rồi.” Độc Hoạt Lâu lặng lẽ khai trương, Thẩm Hi Hòa không mời bất cứ ai, nàng không rêu rao đây là sản nghiệp của mình nhưng cũng không che giấu, những người hay tin đều tặng quà mừng. Tặng quà kiểu này cũng không tiện từ chối, nàng bèn cho người ghi chép lại để sau này còn trả lệ.


Thẩm Hi Hòa tùy tiện lật xem, thấy trong đó có ghi Tiêu Hoa Ung tặng nàng một chiếc ly rượu Đằng Thực Hương Tôi: “Em đem ly rượu ra đây.” Quà Đông cung đưa tới dĩ nhiên được để riêng, Bích Ngọc nhanh chóng đem đến.


Hộp gấp được mở ra, Thẩm Hi Hòa cầm ly rượu mà ngơ ngẩn cả người, trên ly có khắc hình nàng!