Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 68




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nhằm di dời sự chú ý của Tiêu Hoa Ung, Thiên Viên hối hả chạy vào chính điện, cung kính dâng cho Tiêu Hoa Ung hộp hương tịch hàn mà Thẩm 3Hi Hòa đưa đến.


“Đưa khi nào? Sao ngươi không nói sớm?” Tiêu Hoa Ung cẩn thận cầm lấy, mở nắp hộp ra, mùi hương sực nức xông vào1 mũi. “Đưa đến hồi sáng, khi ấy điện hạ không có trong cung…” Thiên Viên cảm thấy oan uổng quá sức.Thiên Viên vội đem đến một chiếc lư hương tinh xảo, Tiêu Hoa Ung rửa tay, thay áo rồi mới chấm hương, mùi hương vừa tản ra, hơi ấm dễ chịu ập đến, bao trùm lấy hắn.


Thiền Viện thẩy điện hạ nhà mình nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong, dường như rất thoải mái và thỏa mãn.Nào ngờ điện hạ lại ngủ thiếp đi trong bầu không khí ấm áp, Thiên Viên đành đợi Tiêu Hoa Ung thức giấc. “Lâu rồi chưa được ngủ ngon thế này.” Ngủ dậy, Tiêu Hoa Ung cảm thấy đầu óc thư thái, tinh thần sảng khoái. Thẩm Hi Hòa đã cải tiến hương tịch hàn, vừa tỏa hơi ẩm, lại có thêm tác dụng giúp đầu óc tỉnh táo.


“Thiên Viên, ngươi cất chiếc lư hương này đi, về sau có chấm hương thì chỉ dùng cái này thôi.” Tiêu Hoa Ung dặn dò. Thiên Viên lẳng lặng dọn dẹp đồ đạc, sau đó cúi đầu đi đến sau lưng Tiêu Hoa Ung, hít sâu một hơi rồi nói: “Điện hạ, Thái y viện báo tin rằng quận chúa đang thăm dò bệnh án chẩn mạch của ngài.”“Nếu không quan tâm đến ta, nàng đã nghe ngóng chuyện này từ trước khi lên Kinh hoặc khi mới vào Kinh rồi.” Tiêu Hoa Ung lý luận, “Nàng đợi đến giờ mới bắt đầu tìm hiểu hắn là vì nghe nói ta nhiều lần ngất Xỉu nên lo lắng cho sức khỏe của ta.”


Tiêu Hoa Ung không hề để ý đến vẻ mặt phức tạp và khó nói nên lời của Thiên Viên, nói chắc như đinh đóng cột: “Về sau ta phải ít ngất xỉu hơn mới được, kẻo làm nàng sợ.”“Chẳng hay người này có quan hệ ra sao với quận chúa?” Tạ Uẩn Hoài không đáp mà hỏi ngược lại.


“Là người… ta đang cân nhắc có nên giao phó cả đời hay không.” Thẩm Hi Hòa thẳng thắn.“Đúng vậy, kể cả ta nữa.”


Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn hắn, Tạ Uẩn Hoài cũng bình tĩnh nhìn nàng.Tiêu Hoa Ung thôi cười, trầm tư hồi lâu mới lên tiếng với vẻ bất đắc dĩ: “Cử đưa bệnh án của Thái y viện cho nàng.”


Mí mắt Thiên Viên giật giật, lòng mừng thầm, lẽ nào chủ tử mình vẫn còn nước cứu vãn?Thiên Viên: “…”


Sau khi tự nhủ thầm ba câu hỏi thôi miên lần nữa, Thiên Viên mới có thể bình tĩnh hỏi tiếp: “Đưa thế nào đây ạ?”Thiên Viên: “..” Cõi lòng Thiên Viên đã chết lặng, đã hoàn toàn nguội lạnh, chẳng còn hi vọng điện hạ nhà mình có thể tỉnh táo trở lại được nữa. Hắn nhẫn nhịn không nói ra ý nghĩ của mình, dù lòng nghi ngờ Thẩm Hi Hòa muốn lấy bệnh án chẩn mạch là để xem xét Tiêu Hoa Ung có đáng giá để giao phó cả đời hay không.


Quận chúa nào có ác ý gì?Tạ Uẩn Hoài từng là thế tử của quốc công phu, hẳn là hiểu rõ về Tiêu Hoa Ung hơn nàng, nàng quyết định nói bóng gió đây là bệnh án chẩn mạch của ai. Tạ Uẩn Hoài ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chú: “Dựa trên mạch tượng thì chắc chắn đây là bệnh trạng thể chất suy nhược, về phần có ảnh hưởng đến tuổi thọ hay không thì không thể xác định được.”


Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu.Bất kỳ người phụ nữ nào xem được bệnh án đó cũng sẽ không muốn gả cho người bệnh.


Hắn nên hỏi trước cho chắc chắn, ngộ nhỡ người ta bỏ chạy thì sao hắn gánh nổi trách nhiệm.“Nàng đang nghe ngóng bệnh án chẩn mạch của ta ư?” Ánh mắt Tiêu Hoa Ung sáng lấp lánh, trông thật dịu dàng, “Hắn là nàng quan tâm đến ta.”


Thiên Viên: “..”Mấy năm nay, các hoàng tử và đại thần tìm cách thăm dò bệnh án chẩn mạch của ngài thì ngài bảo là bụng dạ khó lường, sao đến lượt quận chúa lại thành quan tâm cơ chứ?


Thiên Viên chỉ muốn nói thẳng, hắn chẳng hề thấy rằng quận chúa đang quan tâm đến điện hạ.Đêm hôm ấy, Thẩm Hi Hòa lấy được bệnh án chẩn mạch của Tiêu Hoa Ung.


Nàng tinh thông điều chế hương nên biết chút ít về các loại dược liệu và dược tính của chúng, nhưng lại chẳng biết gì về xem mạch, chỉ giở ra xem lướt rồi đặt sang một bên. Đúng như Tiêu Hoa Ung dự đoán, ngày kể, sau khi chịu đựng cơn đau do dùng Thoát Cốt Đan đem lại, Thẩm Hi Hòa bèn đưa bệnh án cho Tạ Uẩn Hoài.“Chỉ là thể chất suy nhược thường gặp mà thôi.”


“Chỉ là thể chất suy nhược thôi sao?” Thẩm Hi Hòa thấy không đúng lắm, nàng cũng có thể chất suy nhược, đi nhanh một tí đã thở dốc nhưng cũng chưa đến nông nỗi như Tiêu Hoa Ung.Nên nhớ rằng bệnh án mà Thái y viện đang lưu trữ là để cho người khác xem, gồm có bệ hạ và những kẻ muốn tìm hiểu tin tức về điện hạ.


Nếu đưa bệnh án đó đi… chỉ e sẽ khiến người trong lòng của điện hạ giật mình.“Người này khác với quận chúa, quận chúa là thể chất suy nhược bẩm sinh, còn hắn thì về sau mới có.” Tạ Uẩn Hoài nói.


“Tuổi thọ của hắn thế nào?” Thẩm Hi Hòa hỏi.Đêm qua chủ tử hắn còn khô9ng về Đông cũng luôn ấy chứ, trước kia mỗi lần xuất cung, Tiêu Hoa Ung sẽ phải cẩn thận từng li từng tí để trốn tránh thị vệ đi tuần, từ3 ngày có được bản đồ mật đạo trong cung từ chỗ Vi phò mã, hắn thích đi lúc nào thì đi, chẳng gặp trở ngại gì.


“Đi tìm một chiếc 8lư hương cho ta.” Tiêu Hoa Ung thấy trên hộp có một tờ giấy giới thiệu về hương tích hàngTạ Uẩn Hoài nhìn gương mặt tái nhợt vì đau đớn sau khi dùng thuốc Thoát Cốt Đan của nàng, lại nói thêm một câu: “Quận chúa, sau này quận chúa đừng nên thẳng thắn như vậy, người trong Kinh có muôn vàn gương mặt, đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Bọn họ chỉ khác ở chỗ có người dễ bị nhìn thấu, có kẻ lại sâu xa khó dò mà thôi.”


Nghe Tạ Uẩn Hoài nói vậy, Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Kể cả huynh sao?”Quận chúa nào phải người có lòng dạ bất lương?


Quận chúa nào phải người hám lợi? Thiền Viện không ngừng thôi miên bản thân, bởi nếu không làm vậy thì hắn nghi chẳng mấy chốc mình sẽ bị điện hạ đày ra biên cương chịu khổ mất thôi.Hắn đã quá ngây thơ!


“Vâng.” Thiên Viên ủ rũ lui ra.Thế nhưng hi vọng của hắn lại tan tành mây khói trong nháy mắt khi nghe Tiêu Hoa Ung nói: “Nàng không rành y lý, tỷ nữ duy nhất biết y thuật của nàng vẫn đang ở Lạc Dương, dù có lấy được bệnh án chẩn mạch của ta cũng sẽ không nhờ người không đáng tin xem giúp, vừa lúc ngày mai Tạ Uẩn Hoài sẽ tái khám cho nàng, người đánh tiếng trước với hắn, hắn sẽ biết nên nói thế nào.”


Thiền Viên: “…”“Tề đại phu, huynh xem giúp ta bệnh án này là bệnh thế nào?”


Tạ Uẩn Hoài xem xong, ánh mắt có phần phức tạp, nhưng hắn cụp mắt nên Thẩm Hi Hòa không thấy được cảm xúc trong đôi mắt ấy.Không biết hắn có bị hoa mắt hay không mà có cảm giác nụ cười khẽ của Tiêu Hoa Ung thật ngọt ngào.


Hắn thật không nỡ nói cho Thái tử điện hạ biết một sự thật tàn nhẫn, đành đợi khi nào hương cháy hết vậy, để điện hạ được vui vẻ thêm một lát.Sau khi đã thuyết phục chính mình, Thiên Viên bèn hỏi: “Vậy có nên đưa bệnh án chẩn mạch của điện hạ cho quận chúa không ạ?”


“Đưa chứ.” Đôi mắt Tiêu Hoa Ung sáng long lanh, toát lên vẻ dịu dàng vô tận, “Nàng là người cố chấp, không có được quyết không chịu thôi, đưa cho nàng nhanh nhanh chút kẻo người của nàng lộ tẩy bây giờ.”Đôi mắt nàng tựa như có sương mù che phủ, còn ánh mắt hắn lại sâu thẳm, không thể nhìn thấu cõi lòng.


“Tề đại phu.” Một lúc lâu sau, Thẩm Hi Hòa chợt cười, “Ta và Cố tỷ tỷ rất thân nhau, trong lòng tỷ ấy vẫn luôn thắc mắc vì sao năm xưa huynh lại từ hôn, nếu huynh không từ hôn thì tỷ ấy đã không phải gả vào hoàng gia.”


Xem ảnh 1

68.png