Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 499




Cơn giận lần này không giống trước kia. Ngày xưa, kẻ nào dám chọc giận nàng, nàng sẽ diệt trừ kẻ đó, nhưng hôm
nay Tiêu Hoa Ung khiến nàng bự1c mình, nàng buồn thì có buồn, giận thì có giận nhưng lại chưa từng nghĩ đến
chuyện sẽ làm gì gây hại đến hắn.
Điều khiến Thẩm Hi Hò0a buồn phiền là Tiêu Hoa Ung không chịu tin tưởng mình. Nàng chưa bao giờ ngăn cản
Tiêu Hoa Ung làm những việc hắn muốn, cho dù việc đó có n1guy hiểm đến đâu, vì nàng tin tưởng hắn.
Nhưng Tiêu Hoa Ung lại không tin nàng. Nàng đã dám khích cho Hữu Ninh đế ra tay trừng phạt 2mình ắt phải đủ
sức ứng phó các tình huống ngoài dự kiến chứ, vậy mà Tiêu Hoa Ung khăng khăng không cho nàng thử.
Chẳng lẽ Tiêu Hoa 6Ung cho rằng nàng là hạng phụ nữ tầm thường cần được đàn ông bảo vệ, phải sống dựa vào
đàn ông?
Càng nghĩ, Thẩm Hi Hòa càng cáu.
Chủ tử cãi nhau, cả Đông cung dường như bị mây mù bao phủ, người hầu kẻ hạ ai nấy im như thóc, hoàn toàn đối
lập với vẻ phấn chấn tràn đầy sức sống khi Thẩm Hi Hòa mới gả vào. Bầu không khí ngột ngạt và nặng nề, tựa như
sự yên lặng trước cơn giông bão.
Từ khi thành hôn, ngày nào Tiêu Hoa Ung cũng về ăn tối với Thẩm Hi Hòa, ngày nào cũng phân phó phòng bếp
làm món này món nọ cho nàng. Bây giờ đã gần đến giờ dùng bữa mà chẳng thấy hắn dặn dò gì, Cửu Chương bèn
cầu kiến Thẩm Hi Hòa, thấp thỏm nói rằng không biết Tiêu Hoa Ung đã đi đâu, hỏi nàng tối nay nên chuẩn bị
những món gì.
Nghe vậy, sắc mặt Thâm Hi Hòa càng tệ hơn, nhưng nàng không thích giận cá chém thớt, bèn tùy tiện chọn vài
món để Cửu Chương chuẩn bị, nói là tùy tiện chứ cũng quá nửa là những món Tiêu Hoa Ung thích ăn.
Đến khi bữa tối đã xong xuôi, thấy sắc trời đã nhá nhem mà vẫn không thấy người hầu vào bẩm báo rằng Thái tử
điện hạ đã hồi cung, Thẩm Hi Hòa sa sầm mặt.
Bích Ngọc cả gan nói: “Thái tử phi, hay là để nô tỳ đi hỏi thăm xem Thái tử điện hạ đang ở đâu…”
“Không cần!” Bích Ngọc còn chưa dứt lời, Thẩm Hi Hòa đã lớn tiếng ngắt lời nàng ta, “Bảo phòng bếp bày biện bữa
tối đi.”
Bích Ngọc và Hồng Ngọc rụt cổ, vội vàng gọi người trong bếp dâng thức ăn lên.
Món ngon vật lạ bày trước mặt, Thẩm Hi Hòa chỉ đụng đũa một chút là chẳng còn tâm trạng nào dùng bữa nữa,
bèn cho người dọn xuống.


Màn đêm buông xuống, sao giăng đầy trời; trăng sáng treo cao, ánh đèn mờ tỏ.
Chẳng biết Tiêu Hoa Ung đã đi đâu, dù vậy Thẩm Hi Hòa cũng không cho người đi tìm vì không muốn xuống
nước trước. Nàng không biết rằng Tiêu Hoa Ung đang đứng ngay ngoài cổng chính của Đông cung, chỉ cần nàng ra
khỏi cổng là thấy ngay. Tiêu Hoa Ung không cho người gác cổng bẩm báo, dường như cũng biết Thẩm Hi Hòa sẽ
không cho người đi tìm.
Thiên Viên đứng bên cạnh, tỏ ra khó xử hết sức. Hắn biết Thái tử điện hạ không cần Thái tử phi chịu thua hay
nhượng bộ gì cả mà chỉ muốn được Thái tử phi dỗ ngọt thôi, để trong lòng điện hạ dễ chịu hơn đôi chút. Trời đã
chập choạng tối. Thiên Viên đói rã ruột mà Tiêu Hoa Ung vẫn ngồi trên thềm đá ngoài cửa cung, thất thần nhìn hai
cây phong đằng trước, sắc mặt đờ đẫn mà vô cảm.
Thiên Viên chỉ muốn chạy ào vào trong kéo Thẩm Hi Hòa ra đây nhưng hắn nào dám, nếu hắn cả gan làm bậy chỉ e
sẽ gặp kết cục thê thảm. Kể ra, nếu có thể giúp hai vị chủ tử làm lành với nhau thì Thiên Viên cũng sẵn lòng hi sinh
thôi, nhưng chỉ sợ khéo quá hóa vùng, khiến hai người cãi nhau to thì hắn có chết trăm lần cũng không đủ đền tội.
Hai người chỉ cách nhau có vài trăm bước nhưng một người không muốn đi tìm, người còn lại thì đợi đối phương
dỗ ngọt, cả hai cứ thế giằng co đến tận lúc vầng trăng đã ngả về Tây mà vẫn chưa chịu gặp nhau, để rồi người đang
giận càng giận thêm, người đang dỗi càng dỗi thêm.
“Thái tử phi…”
“Ta muốn đi tắm.” Thẩm Hi Hòa không cho phép bọn Trân Châu góp lời.
Trân Châu mấp máy môi, sau đó ngoan ngoãn đi chuẩn bị nước tắm. Tắm rửa xong xuôi, Thẩm Hi Hòa bèn đuổi
hết người hầu ra ngoài rồi lên giường đắp chắn. Nàng cứ ngỡ chỉ cần nhắm mắt là sẽ ngủ ngay, không ngờ trằn trọc
mãi không tài nào đi vào giấc ngủ được.
Tiêu Hoa Ung ngồi ngoài công đến lúc Thẩm Hi Hòa sắp đi ngủ thì không chịu được nữa, hắn đứng phắt dậy rồi đi
vào nội viện, ngồi xuống bậc thềm ngoài cửa nội viện.
Ngồi còn chưa ấm chỗ, hắn lại thấy nơi này vẫn hơi xa, bèn xụ mặt đi vào nội viện rồi tựa cửa tẩm điện ngồi xuống.
Đám Trân Châu mừng rỡ vô cùng, đang định đi vào bẩm báo với Thẩm Hi Hòa thì bị Tiêu Hoa Ung lạnh lùng
trừng mắt, đành ngậm miệng.
Bây giờ bọn họ đã là người của Đông cung chứ không chỉ là người hầu của riêng Thẩm Hi Hòa nữa, cần phải tôn
kính Tiêu Hoa Ung tựa như tôn kính Thẩm Hi Hòa vậy.
Tiêu Hoa Ung ngồi ngoài cửa tẩm điện hồi lâu, lâu đến nỗi trái tim dần lạnh lẽo tựa cơn gió đêm cuối xuân, cửa
phòng chợt bật mở. Ánh nến ấm áp bao trùm lên người hắn, xua tan cái lạnh trong tim.
Thẩm Hi Hòa cũng không ngờ vừa mở cửa ra đã thấy người đàn ông khiến mình không thể chợp mắt đêm nay.
Nàng vẫn chưa hết giận, giọng điệu gắt gỏng: “Sao chàng lại ở đây?”


Nỗi ấm ức và sầu não của Tiêu Hoa Ung vụt tan biến trong khoảnh khắc Thẩm Hi Hòa mở cửa ra, hắn chắc chắn
nàng có quan tâm đến mình nên giờ này mới không ngủ mà ra ngoài tìm hắn, bởi lẽ nàng đang mặc áo choàng.
Tiêu Hoa Ung cố kiềm chế không nhếch môi cười: “Ta sợ nàng không tìm được ta.”
Thẩm Hi Hòa vốn đang giận dữ chỉ muốn cho hắn một trận, không hiểu sao nghe vậy lại chẳng thấy giận dữ gì
nữa, chỉ thấy ngượng ngùng. Nàng hiếm khi nói trải lòng mình: “Ai thèm đi tìm chàng chứ, chàng muốn đi đâu, ta
làm sao can thiệp được?”
Dứt lời, nàng bèn quay lưng đi vào phòng ngủ. Tiêu Hoa Ung hớn hở theo sau.
Thấy vậy, Thiên Viên chắp tay trước ngực, lẳng lặng với bốn phương, miệng lầm bầm “A Di Đà Phật.”
Cuối cùng thì sau cơn mưa trời lại sáng.
Vừa đặt chân vào phòng, bụng Tiêu Hoa Ung đã sôi ùng ục.
Thẩm Hi Hòa không khỏi ngoái đầu nhìn hắn, Tiêu Hoa Ung chẳng lấy làm ngượng ngùng mà còn làm nũng: “Ta
chưa ăn tối.”
“Trân Châu…”
“Ta muốn ăn hoành thánh.” Thẩm Hi Hòa còn chưa phân phó người hầu, Tiêu Hoa Ung đã đưa ra yêu cầu trước.
Thẩm Hi Hòa nhìn hắn rồi đi xuống bếp. Tiêu Hoa Ung đắc ý đi theo, cùng nàng sánh bước. Hắn nhẹ nhàng chạm
mu bàn tay mình vào tay nàng, thấy nàng không trốn tránh, hắn bèn đánh bạo nắm chặt lấy tay nàng.
Thẩm Hi Hòa giật tay ra, Tiêu Hoa Ung vội vàng bắt lấy, lần này nắm chặt hơn.
Thẩm Hi Hòa vùng mãi không thoát được, bèn mặc kệ hắn.


Mưu kế thành công,Tiêu Hoa Ung cười toe:“UU,sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa,được không?”Hắn thấy khó chịu vô cùng,
chưa bao giờ khó chịu đến thế,còn giày vò hơn cả những lúc ốm đau hay chất độc phát tác.“Ta không muốn cãi nhau với chàng.”
Thẩm Hi Hòa không thừa nhận hai người cãi nhau,người làm ầmĩchỉ có mình Tiêu Hoa Ung mà thôi.
“Là lỗi của ta,nếu nàng muốn …”
Thẩm Hi Hòa chợt dừng bước,quay sang nhìn hắn:“Ta sẽ không rời Kinh bằng đường hầm bí mật,có điều ta có thể đổi chỗ với
người của chàng dọc đường,sau đó bám đuôi đi theo người của bệ hạ.”
Đây là cách vẹn toàn nhất mà Thẩm Hi Hòa nghĩ ra được,cũng là lần đầu tiên trong đời nàng thay đổi kế hoạch vốn có vì một người
khác.