Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 494




Thẩm Hi Hòa nhìn bóng Tiêu Hoa Ung trong gương, thật chẳng biết nói sao cho phái. Hắn hở tí lại trêu chọc nàng,
không bao giờ bỏ qua một cơ1 hội nào.
Tiêu Hoa Ung bật cười, kẻ mày cho Thẩm Hi Hòa xong xuôi rồi ngắm nghía gương mặt nàng, sau đó chọn ra một
loạt màu son k0hác nhau, cuối cùng chọn màu hồng đào.
Bờ môi mềm được điểm thêm sắc hồng, trong tựa đóa hoa đào hé nụ. Tiêu Hoa Ung nói: “Má phấn1 hoa đào ửng
đỏ hây, UU của ta thật xinh đẹp”
Nói rồi, hắn đánh chút phấn hồng nhàn nhạt lên gò má Thẩm Hi Hòa. Bước cuối cùng là 2vẽ mi tâm, không hiểu
sao hắn cứ chần chừ mãi, suy nghĩ chốc lát, hắn chợt mỉm cười, bắt đầu đặt bút.
Vốn dĩ Thẩm Hi Hòa không quá6 tin tưởng hắn, giờ lại càng bồn chồn tợn, cứ có cảm giác hẳn định bày trò gì đó.
Nàng giơ tay lên toàn ngăn hắn lại, nhưng nửa ch9ừng bỗng khựng lại rồi nhẹ nhàng buông thõng tay.
Tiêu Hoa Ung thấy vậy thì cong cong khóe môi.
Chẳng biết tự bao giờ, dù biết có thể đang bị Tiêu Hoa Ung trêu, dù những việc hắn làm đang khiêu chiến điểm
mấu chốt của mình, Thẩm Hi Hòa không dứt khoát từ chổi như trước mà còn chiều theo ý hẳn, dung túng cho hắn,
kể cả khi nàng chưa bao giờ trải qua chuyện như thể và trong lòng có phần bài xích.
Thẩm Hi Hòa vẽ một đóa hoa điển hình lá bạch quả lên mi tâm Thẩm Hi Hòa, một chiếc lá nhỏ xíu nhưng cực kỳ
tinh tế, nếu không nhìn kỹ mà chỉ quan sát từ xa có khi còn tưởng là một con bươm bướm xòe cánh chực bay.
“Xong rồi.” Tiêu Hoa Ung lùi lại, hài lòng nhìn vào gương đồng.
Thẩm Hi Hòa chầm chậm mở mắt ra, người trong gương thanh nhã như nước, xinh đẹp như hoa, sóng mắt long
lanh như mặt nước hồ thu, diễm lệ khôn xiết.
Thật không ngờ Tiêu Hoa Ung trang điểm khéo đến thế, làm nàng phải ngạc nhiên. Thẩm Hi Hòa không khỏi mỉm
cười.
“U U hài lòng chứ?” Tiêu Hoa Ung khom người ôm lấy bờ vai nàng, ló đầu ra từ phía sau, má ấp vai kề với nàng.
Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu, không thể nói trải lương tâm được: “Hài lòng”
Tiêu Hoa Ung ngắm nhìn mặt nàng hồi lâu rồi nhìn xoáy vào bờ môi đỏ mọng của nàng: “Vẫn còn thiếu một bước”
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi đầu hôn lên bờ môi mềm của nàng, còn cố tình mút sạch
lớp son trên đó rồi mới buông nàng ra.
“Chàng!”
“Sáng mai UU hãy tìm bệ hạ xin phép được đi Lương Châu tìm nhạc phụ đi.” Thẩm Hi Hòa còn chưa kịp nổi giận,
Tiêu Hoa Ung lập tức đánh trống lảng.
Lửa giận trong lòng Thẩm Hi Hòa vụt tắt trong nháy mắt, nàng quyết định bỏ qua chuyện vừa rồi: “Chẳng phải
chàng bảo phải đợi vài ngày cho thời cơ chín muồi à?”
“Hôm nay thời cơ đã đến, bây giờ bệ hạ không còn hoài nghi nàng đang đóng kịch nữa, vì vậy sẽ dễ dao động trước
lời thỉnh cầu của nàng. Tiêu Hoa Ung nhỏ nhẹ
đáp.
“Thời cơ gì?” Thẩm Hi Hòa hồ nghi.
Không dừng thời cơ lại đến, trực giác mách báo Thẩm Hi Hòa rằng Tiêu Hoa Ung đã làm gì đó.
Tiêu Hoa Ung lùi lại một bước, che miệng họ húng hắng: “Ta nói ra rồi U U đừng giận, cũng đừng trách ta nhé?”
Nghe vậy, Thẩm Hi Hòa cho rằng hắn đã làm ra một chuyện động trời, hơn nữa còn là chuyện đáng ăn đòn. Nàng
nheo mắt lại: “Chàng nói đi”
Chưa nghe Thẩm Hi Hòa hứa, Tiêu Hoa Ung không dám mở miệng. Tuy hắn không bắt buộc phải nói cho Thẩm Hi
Hòa biết chuyện này nhưng giờ mà giấu giếm thì chẳng bao lâu sau cả hoàng cung cũng đồn ầm lên cho xem,
chẳng biết sẽ tam sao thất bản ra nông nỗi nào, còn không bằng để hắn nói thật cho rồi.
“U U hứa với ta sẽ không nổi giận đi.” Tiêu Hoa Ung kiên trì, “Việc này ta không cố ý, chẳng qua là chó ngáp phải
ruồi thôi”
Thẩm Hi Hòa chau mày, trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Ta sẽ không giận”
Thẩm Hi Hòa biết Tiêu Hoa Ung mà không nói thì nàng cũng có thể cho người đi nghe ngóng, tất sẽ thăm dò được
chút phong thanh, nhưng làm vậy cũng có nghĩa là nàng không đủ tin tưởng và bao dung với Tiêu Hoa Ung.
Hắn đã không cố tình, lại chủ động thẳng thắn mà không giấu giếm, cớ sao phải trách móc nặng nề làm gì. Nếu
nàng không chịu tin tưởng hắn, sau này ngộ nhỡ lại có chuyện gì, chỉ e hắn sẽ nghĩ cách giấu nàng.
Tiêu Hoa Ung sờ cổ: “Hôm nay văn võ bá quan ai cũng thấy vết cào trên cổ ta, bọn họ tưởng là do nàng cào”
Nhất thời Thẩm Hi Hòa chẳng hiểu ra sao, bọn họ tưởng là do nàng cào thì đã sao? Điều đó có nghĩa là gì cơ chứ?


Tiêu Hoa Ung đưa tay che miệng, họ khẽ một tiếng, bước tới nói nhỏ bên tai nàng. Nghe xong, Thẩm Hi Hòa nhớ
lại cảnh phóng túng đêm qua, mặt chợt đỏ bừng tựa ánh rạng đông bên ngoài.
Nàng không giận, nhưng xấu hổ.
Bọn họ… bọn họ lại liên tưởng đến chuyện này, thật là khiến người ta dễ đâm ra thẹn quá hóa giận.
“Đám quan viên này thật là, ban ngày ban mặt mà nghĩ toàn chuyện đáng xấu hổ, đúng là thừa hơi mà!” Thẩm Hi
Hòa mãi mới thốt được một câu.
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung bật cười thành tiếng.
“Chàng còn cười nữa!” Thẩm Hi Hòa lườm hẳn.
Nàng hiếm khi quyến rũ thế này, Tiêu Hoa Ung nhìn mà giật mình, trong lòng ngứa ngáy.
Hắn vội dời mắt đi để kiềm chế bản thân, cầm lấy hộp son tô lại son cho nàng.
“Chuyện này có lợi cho chúng ta, người ngoài muốn nghĩ sao thì nghĩ, chẳng phải xưa nay nàng vẫn luôn không
bận tâm miệng lưỡi người đời ư?” Tiêu Hoa Ung vừa làm vừa hỏi.
May mà Thẩm Hi Hòa không trách hắn, không đổ hết mọi chuyện lên đầu hắn, nhưng hắn vẫn nhanh chóng đổi đề
tài.
“Chuyện này.” Sao có thể không bận tâm cho được.
Nàng có thể thản nhiên đón nhận những lời chửi mắng hoặc vu oan, nhưng bị người ta nói ra nói vào về việc riêng
tư thế này thì Thẩm Hi Hòa chỉ muốn cho bọn họ một bài học.
“Lần này rời Kinh nàng phải cẩn thận đấy” Tiêu Hoa Ung khom lưng khuỵu gối, cẩn thận ngắm nghía đôi môi
nàng.
Thẩm Hi Hòa im lặng một lát rồi nói: “Bệ hạ sẽ phải người đi cùng ta”
Tiêu Hoa Ung nhếch môi, cười tít mắt: “UU của ta thật thông minh, vừa nói đã hiểu mà không nói cũng hiểu”
Chắc chắn Hữu Ninh đế sẽ cho phép nàng đi tìm phụ thân, nhưng không phải chỉ vì một nguyên nhân nửa thật nửa
giá thể này, mà là vì không còn cách nào khác, thôi thì dứt khoát để nàng đi, từ đó xem xem rốt cuộc vụ này có gì
khuất tất hay không.
Thẩm Hi Hòa mỉm cười ung dung: “Bệ hạ sẽ phải ai đi cùng ta?”
Tiêu Hoa Ung nhướng mày: “U U muốn ai đi cùng?”
Thật ra, Tiêu Hoa Ung không thể tác động đến quyết định của Hữu Ninh đế, nhưng vẫn có thể xếp người của mình
vào trong đó. Kể cả khi Hữu Ninh đế có cảnh giác cao độ, hắn cũng có thể để người của mình trà trộn vào đội ngũ
dọc đường đi nhằm đảm bảo an toàn cho Thẩm Hi Hòa.
Xem ra Thẩm Hi Hòa muốn tự giải quyết chuyện này. Tiêu Hoa Ung muốn bảo vệ nàng mà quên rằng nàng không
phải một nữ lang chân yếu tay mềm cần được bảo vệ.
Quả nhiên, nghe Tiêu Hoa Ung nói xong, Thẩm Hi Hòa cười nhạt: “Người của bệ hạ cứ giao cho ta, chàng không
cần nhúng tay”


Tiêu Hoa Ung cất tiếng cười trầm thấp,giọng điệu dịu dàng mà lại dung túng hết mực:“Được,vị phu mỏi mắt mong chờ màn trình
diễn của phu nhân”
Thẩm Hi Hòa đầy Tiêu Hoa Ung ra,đứng dậy và nói:“Chàngởlại hoàng cung cũng không được hành động thiếu suy nghĩ đâu đấy,
dù có nghe được tin tức gì về ta cũng đừng lo,ta đủ sức tự bảo vệ mình”
Không chừng Hữu Ninh đế muốn một mũi tên trúng hai con nhạn đấy.
Có lẽ ông ta định lợi dụng năng để tìm kiếm Thẩm Nhạc Sơn,đồng thời thăm dò Tiêu Hoa Ung.