Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 45




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa nghỉ ngơi nửa canh giờ, hương Đồ Đề Hoa cháy hết thì rời khỏi chùa Tiến Phúc.


Nàng vừa đặt chân lên xe ngự3a, một chú tiểu bỗng hớt hải gọi sau lưng: “Nữ thí chủ, xin dừng bước.”


Thẩm Hi Hòa xoay người lại, nhìn theo chiều n1ắng rọi thì thấy một chú tiểu mặt mày thanh tú, tuổi chừng mười
lăm, mười sáu tất tả chạy đến trước mặt nàng, chắp tay lễ Phậ9t rồi nói: “Nữ thí chủ, trụ trì sự phụ và Hư Thanh đại
sư của chùa Hộ Quốc mời nữ thí chủ đến gặp một lần.”


“Hư Thanh3 đại sư?” Thẩm Hi Hòa hơi nhướng mày.


Ngôi chùa nổi tiếng nhất triều không phải chùa Hộ Quốc thì còn là ai, Hà Thanh 8đại sư càng nổi tiếng hơn, kể cả


Hữu Ninh để muốn gặp cũng mười lần hụt tảm. Thẩm Hi Hòa không tin Phật, nhưng lại muốn biết vị Hà Thanh
đại sư này muốn gặp nàng làm gì, nên vẫn quay về.


Cả trụ trì chùa Tiến Phúc lẫn Hư Thanh đều mặc cà sa đơn sơ, nếu đi đường gặp phải chắc nàng sẽ cho là tăng nhân
bình thường.


Không biết có phải vì nàng ta không tin Phật hay không mà chẳng hề nhận thấy tỉ Phật quang hay đại trí nào từ bọn
họ.


“Trụ trì đại sự, Hư Thanh đại sư.” Thẩm Hi Hòa làm lễ vãn bối.


Hư Thanh làm lễ Phật: “Quấy rầy thỉ chủ rồi, ban nãy có tăng nhân quét dọn gian thiên phòng mà thí chủ đã nghỉ
ngơi, trong phòng có bã hương hoa đồ đệ thơm nồng mà tinh khiết, không biết có phải do thí chủ điều chế hay
không?”


“Đúng vậy.” Thì ra cao tăng vì hương liệu mà đến.


“Thí chủ có thể châm lần nữa không?” Hà Thanh hỏi.


Thẩm Hi Hòa khẽ gật đầu với Bích Ngọc, nàng ta bưng lò hương tới, trong túi thơm Tử Ngọc đeo bên hông vẫn còn
lại một ít. Bích Ngọc nhóm lửa, hai vị đại sự xúm lại, cẩn thận đánh giá mùi hương rồi nhìn nhau, có thể nhận ra vẻ
vui sướng trong mắt nhau. “Thí chủ có thể tăng công thức điều chế cho chùa Hộ Quốc được không?” Hà Thanh lấy
ra một chuỗi hạt bồ đề tuyết thiền, “Bần tăng lấy thứ này ra đồi.”


Hạt tuyết thiên bồ đề trông như nụ sen chớm nở, ấm áp trơn nhẵn như bạch ngọc, màu sắc thanh nhã, nghe nói đeo
vào có thể khiến da dẻ mướt mát, tâm hồn thanh thản.


“Đại sư khách sáo rồi chẳng qua chỉ là một công thức tầm thường mà thôi ” Thẩm Hi Hòa không nhận


Đại sư khách sáo rồi, chẳng qua chỉ là một công thức tầm thường mà thôi. Thẩm Hi Hòa không nhận.


“Hương hoa đồ đề của thí chủ u nhã dài lâu, tinh tế, giúp tinh thần tỉnh táo, tuyệt không phải tầm thường.” Hà
Thanh lại nói, “Chùa Hộ Quốc muốn đúc tượng Phật tổ, vẫn đang tìm kiếm một loại hương Phật thượng thừa,
mong thí chủ có thể giúp đỡ.”


Thẩm Hi Hòa biết phần lớn chùa chiền đều dùng hương Phật bôi lên tượng Phật trong lúc đúc tượng, chùa có
hương hỏa căng thịnh vượng thì càng yêu cầu cao đối với hương Phật.


“Đại sư, ta không có từ chối, nhưng đây thật sự chỉ là công thức chế hương hoa đồ đề bình thường mà thôi.” Thẩm
Hi Hòa chân thành nói.


“A Di Đà Phật.” Hà Thanh tin Thẩm Hi Hòa, “Trên đời có những kỳ nhân dị sĩ được ông trời ưu ái, nói vậy, thí chủ
hắn là người có chiều chế hương. Chùa Hộ Quốc mong thí chủ có thể điều chế hương Phật cho tượng Phật của
chùa.”


“Hư Thanh đại sự…”


“Về sau, thí chủ có việc gì cần, bần tăng sẽ hết lòng giúp đỡ.” Không đợi Thẩm Hi Hòa từ chối, Hư Thanh lại nói.


Thẩm Hi Hòa không phải người có phẩm hạnh cao thượng gì cho cam, nếu là một vị khuê tủ khác có hân hạnh này
hắn sẽ vui vẻ nhận lời, mượn thanh danh chùa Hộ Quốc để tô điểm thêm cho bản thân.


Thẩm Hi Hòa không tha thiết gì những thứ ấy, có điều nàng thấy có thể khiến Hà Thanh thiếu nợ mình thì cũng
đáng ra sức một phen. Chỉ có lợi ích mới có thể đả động nàng, Thẩm Hi Hòa mỉm cười: “Được đại sự ưu ái, ta
nguyện dốc hết sức mình.”


Hư Thanh lại làm Phật lễ, rồi đưa chuỗi hạt tuyết thiền bồ đề trong tay cho Thẩm Hi Hòa: “Vật này có duyên với thí
chủ, mong thí chủ nhận cho.”


Lần này, Thẩm Hi Hòa không khách sáo nữa mà nhận lấy bằng hai tay: “Đa tạ đại sư.”


“Xin thí chủ hãy viết lại các loại hương liệu cần dùng để điều chế hương, sau đó bần tăng sẽ cho người đưa đến.”


Hà Thanh là cao tăng của chùa Hộ Quốc, ra tay hết sức hào phóng. “Đại sư tặng chuỗi hạt bồ đề cho ta, chút hương
liệu này nào có đáng gì.” Thẩm Hi Hòa cũng hào phóng, “Đợi khi nào điều chế xong hương hoa đồ đề, tiểu nữ sẽ tự
mình đem đến chùa Hộ Quốc.”


“A Di Đà Phật, chùa Hộ Quốc xin đa tạ lễ vật của thí chủ.” Hà Thanh cũng không khách khí với Thẩm Hi Hòa.


Bàn xong chính sự, Thẩm Hi Hòa cũng chẳng có gì để nói với tăng nhân, bèn cáo từ. Nàng dẫn Bích Ngọc và Tử
Ngọc ra khỏi viện, một người đối diện thình lình xông đến, Bích Ngọc vội ngăn hắn lại: “Đi đường phải có mắt
chứ.” “Tiểu nhân lỗ mãng, mong quý nhân tha mạng.” Người này tái mặt, không ngừng xin tha.”


Hắn vừa mở miệng đã sặc mùi hôi thối, Tử Ngọc bất giác lùi lại một bước, dù không lộ vẻ chán ghét nhưng cũng
phải nhíu mày.


“Để hắn đi đi.” Thẩm Hi Hòa nói.


Người này vừa chạy vừa nhìn đằng sau nên mới không nhìn thấy bọn họ, vả lại hắn chẳng còn sống được bao lâu,
việc gì phải so đo?


Bích Ngọc để hắn đi, hắn không ngừng vái lạy rồi mới đi.


“Miệng hắn có mùi gì thổi phát khiếp đi được!” Tử Ngọc đợi đi xa rồi mới khẽ nói.


Thẩm Hi Hòa đáp: “Là sen Quan âm.”


Thật ra sen Quan Âm không có mùi thối, có điều ai ngửi không quen sẽ thấy thổi.


“Sen Quan Âm là gì ạ?” Tử Ngọc chưa nghe bao giờ. “Là một loại hoa chỉ phương Nam mới có..”


“Không xong, lão phu nhân ngã xuống nước, lão phu nhân ngã xuống nước rồi!” Thẩm Hi Hòa còn chưa dứt lời,
đằng xa bỗng có tiếng kêu sợ hãi vang lên. Thẩm Hi Hòa xưa nay không quan tâm đến chuyện của người ngoài,
cũng không phải người thích đến nơi náo nhiệt, nàng làm như không nghe, tiếp tục cùng Bích Ngọc và Tử Ngọc đi
về phía trước.


Thế nhưng nàng cần phải đi qua hồ nước, mà lúc này quanh hồ đang bị người vây kín, nàng muốn băng qua thì
phải chen vào đám đông, Thẩm Hi Hòa bèn bảo Bích Ngọc, Tử Ngọc dừng bước đứng chờ.


Hai tăng nhân giúp thiếu nữ đưa một bà lão từ dưới nước lên, sau đó thiếu nữ cũng được nha hoàn kéo lên bờ,
người hầu lập tức khoác thêm áo cho hai người họ.


Có tăng nhân đưa bọn họ đến một gian thiền phòng, Thẩm Hi Hòa và bọn Bích Ngọc hơi nghiêng người nhường
đường.


“Nghe nói Bình Diệu hầu phủ lão phu nhân rơi xuống nước, người nhảy xuống cứu lão phu nhân hình như là thứ
nữ vừa được Bình Diệu hầu phủ đón về.” “Thứ nữ kia ăn mặc còn không bằng ta, không chừng sống ở hầu phủ
cũng khó khăn?” “Chuyện này trách ai được chứ? Bình Diêu hầu giấu ngoại thất mấy chục năm, có vị chính thế nào
chào đón cho được.”


“Nước sâu thế kia mà cô nàng thứ nữ đó không suy nghĩ gì đã nhảy xuống cứu người, xem ra là người lương thiện…”


Tiếng xì xào truyền đến chỗ Thẩm Hi Hòa, Bình Diệu hầu phủ Dư lão phu nhân cùng Dư tiểu thư được người dầu dịu đi về phía nàng, Thẩm Hi Hòa nhìn không chớp mắt.


Dư tiểu thư có gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay, đường nét tinh xảo, đôi mày mảnh dẻ, mắt to long lanh, sắc mặt dù trắng bệnh nhưng cũng không ảnh hưởng đến tư sắc hơn người, mái tóc ướt đẫm bết vào mặt còn khiến nàng ta trông càng mảnh mai quyến rũ.


Cặp mắt nàng ta trông thì trong trẻo đấy, nhưng lại không có vẻ ngây thơ trong sáng của một thiếu nữ mười hai, mười ba tuổi nên có, trái lại rất phức tạp. Nhất là khi nàng ta được dìu đi ngang qua mặt Thẩm Hi Hòa, mùi bùn ao cũng không át được hương sen Quan Âm trên người.