Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 440




Bộ Sơ Lâm đề cao cảnh giác, còn tưởng là hoàng tử nào khác. Nàng ta hoàn toàn không hay biết có người theo dõi,
đến khi chứng kiến tận mắt khinh công3 nhanh như chớp của Tiêu Hoa Ung, dù luôn tự nhận mình có khinh công
cao cường, Bộ Sơ Lâm cũng phải trố mắt.
Ai báo Thái tử điện hạ bệnh tật1 đầy mình, đi ba bước là họ sù sụ, đi năm bước là thở hồng hộc?
Vẫn biết lời đồn không đáng tin, nhưng không đáng tin đến mức này thì thật l9à…
Nước da Tiêu Hoa Ung trắng thì trắng thật, nhưng mày kiếm mắt sáng, tinh thần phấn chấn, những khi không nhìn
Thẩm Hi Hòa thì ánh mắt s3âu thẳm khó dò, hoàn toàn khác hẳn vẻ yếu ớt thường ngày, nếu không nhìn kỹ có khi
còn tưởng là hai người khác nhau ấy chứ!
“U U phát hiện r8a ta khi nào?” Tiêu Hoa Ung vừa nói vừa hít hà mùi hương trên người mình. Hôm nay hắn không
tắm bằng nước thơm trước khi ra ngoài, mùi thuốc trên người cũng không quá nồng, còn cố ý đứng xuôi gió, rốt
cuộc sơ hở ở đâu?
“Ta chỉ đưa Nguyệt Hạ Lãnh Hương cho một người duy nhất” Nhờ ngửi được mùi hương này nên nàng mới không
ra tay.
Nguyệt Hạ Lãnh Hương được Thẩm Hi Hòa điều chế từ một loại hoa quỳnh khác. Hoa quỳnh có danh xưng
“nguyệt hạ mỹ nhân”*, nên Thẩm Hi Hòa mới đặt tên cho loại hương này như thế, đặc trưng của nó là nếu dùng
trong thời gian dài, mùi hương sẽ bám rất lâu, người đi rồi hương hãy còn vương, có điều mùi hương rất nhạt,
người bình thường khó mà ngửi được.
(*) Mỹ nhân dưới trăng
Trong lúc phục kích Dư Tang Ninh, Thẩm Hi Hòa đã ngửi được mùi hương này, hẳn là Tiêu Hoa Ung vốn đang
dừng chân tại đó nhưng nghe có tiếng vó ngựa bên tránh sang bên, sau đó thấy xe ngựa của Dư Tang Ninh và của
nàng lần lượt chạy qua, thể là có dịp xem kịch.
“Thì ra U U chỉ muốn ta dùng hương do nàng điều chế” Tiêu Hoa Ung cười ngọt lịm.
Bộ Sơ Lâm: “???”
Hình như nàng ta vừa bị làm lơ phải không nhỉ? Nàng ta đứng sờ sờ ra đó, không, không chỉ có nàng ta mà còn cả
Trân Châu, Bích Ngọc, Tử Ngọc nữa, trước mặt bao người mà Thái tử điện hạ cũng dám nói hươu nói vượn nữa cơ đấy.
Bộ Sơ Lâm cứ ngỡ lối ăn nói của mình đã cợt nhả lắm rồi, cá Kinh thành không ai sánh bằng, giờ lại thấy mình còn
kém xa Thái tử điện hạ.
Kỳ lạ nhất là Thẩm Hi Hòa vốn luôn đứng đắn, tuân thủ lễ giáo, vậy mà nghe Tiêu Hoa Ung nói thế cũng không
tức giận, dường như đã quen nghe Tiêu Hoa Ung nói lời bỡn cợt.
“Điện hạ đến tìm ta à?” Thẩm Hi Hòa hỏi với giọng điệu khẳng định.
“Đương nhiên rồi.” Tiêu Hoa Ung không bỏ lỡ cơ hội, “Trừ U U ra, còn ai có thể khiến ta cơm nước chẳng màng,
bất chấp sức khỏe suy nhược vẫn bôn ba nghìn dặm giữa đêm khuya lạnh lẽo chỉ để được gặp nhau sớm hơn một
chút, những mong vơi bớt nỗi tương tư?”
Bộ Sơ Lâm sởn tóc gáy, lẳng lặng lùi lại, mở cửa sau của xe ngựa rồi chuồn êm.
Nàng ta có cảm giác nếu nán lại lâu hơn thì sẽ không kìm được mà có hành vi bất kính với Thái tử điện hạ.
Tiêu Hoa Ung đứng trước xe ngựa, nhìn Thẩm Hi Hòa chăm chú.
Trước ánh nhìn chòng chọc của hắn, Thẩm Hi Hòa đành xuống xe. Thấy Thẩm Hi Hòa mặc một bộ váy áo màu tím
tử đinh hương, hoàn toàn không có tí gì là xanh nhạt, nghĩ lại lời Thiên Viên nói hôm qua, Tiêu Hoa Ung bên ngoài
nhìn Thiên Viên cười gần.
Thiên Viên thấy mình thật oan, hắn làm vậy cũng chỉ để điện hạ sớm xuất phát thôi mà, chứ để điện hạ kén cá chọn
canh thêm nữa thì có khi giờ còn chưa ra khỏi hành cung ấy chứ.
“A Lâm, ngươi đi săn mồi về đây” Thẩm Hi Hòa bảo Bộ Sơ Lâm.
Ban nãy, Bộ Sơ Lâm nghe hết nổi mấy lời đường mật của Tiêu Hoa Ung nên mới trốn thật xa. Nàng ta dáo dác nhìn
quanh, đang định tìm một cái cây ưng ý để nhảy lên ngả lưng một lát thi bị Thẩm Hi Hòa gọi. Bộ Sơ Lâm tưởng
mình nghe nhầm bên ngoài nhìn Thẩm Hi Hòa, còn chỉ vào chính mình: “Ta ư?”
“Có gì không ổn à?” Thẩm Hi Hòa hỏi ngay.
Không ổn ư? Đương nhiên là không rồi, nàng ta cũng là nữ lang, Thẩm Hi Hòa nữ nào bắt một nữ lang chân yếu
tay mềm như nàng ta vào trong rừng vắng giữa đêm hôm khuya khoắt chỉ vì người đàn ông này nói chưa ăn tối cơ
chứ?
Lý nào lại thế?


Nhưng ngẫm lại thủ đoạn của Thẩm Hi Hòa và những món nợ trẻ mãi không hết của mình, Bộ Sơ Lâm đành gật
đầu.
Thấy Thẩm Hi Hòa bắt Bộ Sơ Lâm đi săn vì mình, Tiêu Hoa Ung hớn hở: “Cô muốn ăn thịt thỏ”
Bộ Sơ Lâm nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể không chắp tay nói: “Thần tuân lệnh.”
Thẩm Hi Hòa bảo Mặc Ngọc theo Bộ Sơ Lâm đi săn, các hộ vệ và Thiên Viên thì đi nhặt củi, Trân Châu và Bích
Ngọc dọn dẹp để có chỗ nấu nướng, Tử Ngọc hối hả kiểm kê các loại gia vị hiện có, chuẩn bị dụng cụ. Thẩm Hi
Hòa bước xuống xe, cầm theo một hộp điểm tâm, nói với Tiêu Hoa Ung: “Điện hạ ăn điểm tâm lót dạ trước đi.”
Tiêu Hoa Ung mở hộp ra, bên trong là bánh dày thủy tinh được nặn hình hoa. Hắn chợt nhớ tầm này năm ngoái,
hắn đóng giả Quách Đạo Dịch đuổi theo thẩm Hi Hòa. Giữa chốn đồng không mông quạnh, hắn cũng dùng một
hộp bánh dày thế này để đổi thịt nướng của nàng.
Lúc ấy, Thẩm Hi Hòa lạnh lùng biết mấy, hờ hững đến mức hắn chỉ biết trố mắt nhìn.
“UU lúc nào cũng trữ sẵn bánh dày thủy tinh sao?” Tiêu Hoa Ung nói với vẻ đắc ý.
Thẩm Hi Hòa vô tình tạt nước lạnh: “Chỉ e ta đã được nếm thử toàn bộ bánh trái trên đời ở Đông cung cả rồi. Ta có
chuẩn bị thứ gì cũng bị điện hạ nói là cố ý mà thôi. Ta không đặc biệt chuẩn bị vì điện hạ đầu, điện hạ muốn nói sao
thì tùy”
“Ha ha..”
Bích Ngọc thật sự không muốn cười ra tiếng, biết như thế là cực kỳ bất kính, nhưng lại không kìm được. Đến cả
người giỏi kiềm chế như Trân Châu mà cũng nhịn cười đến là khổ sở.
Bị nha hoàn của người trong lòng chê cười, Tiêu Hoa Ung cũng chẳng để bụng. Là người rộng lượng, hắn quyết
định mách lẻo ngay tại chỗ: “U U, nha hoàn của nàng chế giễu ta kìa!”
Bích Ngọc hết chỗ nói, phong độ của Thái tử điện hạ đầu rồi!
Nghĩ thì nghĩ vậy, Bích Ngọc vội quỳ xuống đất: “Nô tỳ thất lễ, mong quận chúa tha tội”
Thẩm Hi Hòa biết Bích Ngọc không cố ý, cũng không thật sự bất kính với Thái tử, bèn nói: “Em đi lấy nước cho
điện hạ đi.”
Bích Ngọc mừng rỡ, vội vàng lui ra.
Tiêu Hoa Ung hừ khẽ một tiếng tỏ vẻ bất mãn, chỉ có mình Thẩm Hi Hòa nghe được: “Ta không đói”
Hắn đặt hộp bánh sang một bên, không chịu ăn.
Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn hắn rồi nói gọn lỏn: “Là ta làm đấy”
Tiêu Hoa Ung ho khẽ, bưng hộp bánh lên, trở mặt còn nhanh hơn con hát:“Tự dưng thấy đói bụng ghế”
Sau đó, Tiêu Hoa Ung bắt đầu chén tì tì. Thiên Viên ôm bụng đói đi nhặt củi, lúc về thì thấy cảnh này. Trước ánh
mắt trông mong của Thiên Viên, Tiêu Hoa Ung chẳng buồn liếc nhìn hắn lấy một lần, cứ thế ăn sạch không chừa
một cái, kể cả khi bụng Thiên Viên réo vang, Tiêu Hoa Ung cũng làm như không nghe.


Bộ Sơ Lâm săn được một con thỏ, Thầm Hi Hòa bảo Tử Ngọc đem nướng, đến lúc đó Thiên Viên mới được ăn hơn nửa con.
Ăn uống no nê, Tiêu Hoa Ung bắt đầu chơi xấu, không muốn nhúc nhích cũng chẳng muốn lên đường. Thầm Hi Hòa biết hắn muốn
cùng mìnhởngoài một đêm, dù đông người thế này thì chẳng giờ trò gì được, nhưng hắn vẫn muốn có một đêm khác với thường
ngày bên nàng.
Nói theo cách của hắn thì đây là một kiêu lãng mạn.
Thẩm Hi Hòa không hiểu làm vậy cóýnghĩa gì, nhưng vẫn ngồi bên Tiêu Hoa Ung, cùng nhau ngắm sao quá nửa đêm.