Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 437




Dùng bữa sáng xong, Thẩm Hi Hòa không trở về hành cung ngay. Hiếm khi ra ngoài một chuyến, hôm nay trời lại
mát mẻ, Thẩm Hi Hòa bèn3 theo Bộ Sơ Lâm dạo phố.
Có lẽ vì ở gần Kinh đô nên thị trấn này cũng phồn hoa chẳng kém huyện thành, còn có một số món ăn1 đặc sắc và
trò chơi dân gian mà nơi khác không có. Khi đi ngang qua một tiệm cây cảnh, Thẩm Hi Hòa thấy có hoa quỳnh.
Đóa9 hoa rất lớn, được bảo tồn rất tốt, hẳn là mới hái đêm qua nên vẫn còn tươi mơn mởn: “Lão ông, hoa quỳnh
bán thế nào vậy?”
Lão nông dân trồng hoa ước chừng ngoài năm mươi tuổi, vóc người gầy gò, khuôn mặt sạm đen. Lão nông thấy
Thẩm Hi Hòa và Bộ Sơ Lâm8 ăn mặc đẹp đẽ, y phục được may từ những loại vải mà mình không biết, hẳn là nhà
giàu sang, ánh mắt vụt sáng lên, tựa như thấy được cứu tinh: “Một… một nhánh hai lượng vàng”
“Bao nhiêu cơ?” Bộ Sơ Lâm cảm thấy khó tin, cao giọng hỏi lại.
Lão nông sợ sệt cúi đầu, chủ quầy hàng bên cạnh bèn nói giúp ông ta: “Quý nhân đừng trách, gia đình Trần thúc
gặp nạn, cần hai lượng vàng cứu người nên mới hái hai nhánh hoa quỳnh đem bán, mong sẽ kiếm được chút đỉnh,
chứ không cố ý chặt chém đâu ạ. Nếu hai vị thấy đắt thì cứ xem như ông ấy đang tấu hài đi.”
Số tiền này tương đương thu nhập trong hai hoặc ba năm của một hộ nông dân, là một số tiền lớn.
Thẩm Hi Hòa nhìn hai người rồi lại nhìn xung quanh, thấy ai nấy đều nhìn Trần lão nông với vẻ thương cảm, có lẽ
cũng biết chuyện nhà ông ấy đang gặp nạn nên mới không chế giễu mà còn có ý ủng hộ.
“Ông hái hoa ở đâu? Ở đó còn nữa không?” Thẩm Hi Hòa hỏi.
Đóa hoa này được hái đúng lúc nở rộ, Tiêu Hoa Ung vẫn cần dùng hoa quỳnh, có điều năm ngoái Thẩm Hi Hòa
biết chuyện này thì mùa hoa quỳnh đã gần kết thúc, còn năm nay thì chỉ mới vào mùa. Thẩm Hi Hòa đã phải người
đi tìm những loại hoa quỳnh này vốn không quá phổ biến.
“Bẩm có, nếu quý nhân muốn, lão sẽ dẫn các ngài đi, có điều bây giờ vẫn chưa phải mùa hoa nở” Lão nông trồng
hoa cất giọng khàn khàn.
“Vậy phiền lão ông dẫn chúng ta đi một chuyến” Thẩm Hi Hòa cười nói, “Ta sẽ cho lão ông tiên dẫn đường”
Hoa quỳnh chỉ có thể trấn áp độc tố trong người Tiêu Hoa Ung, giúp hắn ít bị phát tác, hoặc có phát tác thì triệu
chứng cũng không quá nghiêm trọng. Sau khi Tùy A Hỉ đưa ra biện pháp này, Tiêu Hoa Ung đã phải người thu
thập hoa quỳnh nhưng vì không canh được thời điểm hoa nở nên lãng phí không ít.
Có ít tiền dẫn đường vẫn hơn không, thật ra lão nông rao bán hoa quỳnh với giá cao ngất ngưởng chẳng qua là bí
quá hóa liều, xem đó là hi vọng cuối cùng, chứ cũng biết rất khó bán được, khách mua hỏi giá xong đều quay lưng
bỏ đi cả.
Trên đường đi, Thẩm Hi Hòa hỏi lão nông có biết nơi nào khác có loại hoa quỳnh này nữa không, còn khéo léo hỏi
thăm ông ta có am hiểu về việc hái hoa quỳnh hay không.
Lúc Thẩm Hi Hòa hỏi được tương đối cũng là lúc bọn họ đi đến một khu vườn nhỏ trồng toàn hoa quỳnh, đếm sơ
qua có khoảng mười mấy cây. Thẩm Hi Hòa rất hài lòng, bảo Trân Châu đưa cho lão ông một lượng vàng và nói:
“Đây là tiền đặt cọc, hai nhánh hoa quỳnh không đáng giá hai lượng vàng, nhưng nếu ông có thể canh được thời
điểm nở rộ của toàn bộ những cây hoa quỳnh ở đây.”
Thẩm Hi Hòa giơ hai nhánh hoa quỳnh trên tay lên: “Canh lúc hoa nở giống thế này thì hái xuống, đem đến hành
cung, ta sẽ cho ông thêm một lượng vàng”
Lão nông nghe vậy bèn quỳ xuống đất, không ngừng vái lạy Thẩm Hi Hòa. Trân Châu và Bích Ngọc đỡ ông ta dậy,
sau đó Thẩm Hi Hòa dặn dò tỉ mỉ một hồi rồi mới đi.
“Muội cần nhiều hoa quỳnh thế kia làm gì?” Bộ Sơ Lâm cảm thấy Thẩm Hi Hòa làm vậy không chỉ vì muốn giúp
đỡ người ta, không thì đã không yêu cầu lão nông đi canh hoa quỳnh nở, việc này rất vất vả, phải thức cả đêm.
Bây giờ lại đang là ngày mùa, ban ngày nông dân còn phải ra đồng, không thể ngủ bù được.
“Trưng cho đẹp” Thẩm Hi Hòa mỉm cười.
Thẩm Hi Hòa không muốn nói rõ cho Bộ Sơ Lâm biết những chuyện liên quan đến độc tố trong người Tiêu Hoa
Ung.
Bộ Sơ Lâm biết ai cũng có những bí mật không thể nói với người khác nên cũng không để bụng mà nói sang chuyện
khác: “Vậy chúng ta về nhé?”
“Không vội, ta còn chút việc” Thẩm Hi Hòa cúi đầu ngửi hương hoa quỳnh.
“Hả?” Thoạt đầu, Bộ Sơ Lâm chưa kịp phản ứng, sau đó thì hầm hừ, “Lúc ta rủ đi chơi, không biết ai là người ra vẻ
miễn cưỡng ấy nhỉ? Giờ lại bảo có việc phải làm?”
Thẩm Hi Hòa liếc xéo Bộ Sơ Lâm: “Nhất thời nảy sinh ý định”
Nói rồi, nàng bèn đi trước, bỏ lại Bộ Sơ Lâm sau lưng hờn dỗi dầu môi.


Bộ Sơ Lâm thầm trách Thẩm Hi Hòa không hiểu chuyện, không biết đường nói ngọt đôi câu cho nàng ta đẹp lòng
hả dạ hay sao?
Nhưng Bộ Sơ Lâm chỉ dám trách móc trong lòng chứ không dám nói ra miệng. Thẩm Hi Hòa đi một đoạn, phát
hiện Bộ Sơ Lâm không đi theo thì ngoảnh lại, thấy nàng ta mặt mày bí xị bèn cười: “Ngươi đang trách ta đấy à?”
Bộ Sơ Lâm phấn chấn hẳn lên, nở nụ cười tươi rói: “Không có, không có”
Thẩm Hi Hòa cười khẽ, vui vẻ đem hoa quỳnh về khách điếm rồi giao cho Mặc Ngọc đưa về hành cung.
“Bẩm quận chúa, Lật Dương huyện chủ và Dư Nhị nương tử đã quay lại hành cùng vào tối hôm qua” Sau giờ ngủ
trưa của Thẩm Hi Hòa, Trân Châu bẩm báo.
Dư Tang Ninh bí mật theo Cố Thanh Xu đến đây, nếu quay về hành cùng giữa ban ngày sẽ khó giấu được người
khác, thế nên cả đi lẫn về đều chọn lúc ban đêm, lại có Dư Tang Tử giúp nàng ta bưng bít, không ai hay biết.
“Ngày mai chúng ta sẽ lên đường, em lo thu xếp chuyện đêm nay đi, Lật Dương huyện chủ có hộ vệ, cần điệu hổ ly
sơn” Thẩm Hi Hòa dặn dò.
“Vâng! Trân Châu đáp rồi lui ra ngoài.
Bộ Sơ Lâm bước vào phòng, vừa lúc nghe được đoạn này. Hai mắt nàng ta sáng rỡ, sáp lại gần Thẩm Hi Hòa:
“Muội muốn chỉnh Dư Nhị nương tử hả?”
“Sao? Ngươi muốn làm thay à?” Thẩm Hi Hòa liếc nàng ta.
“Được, được” Nàng ta đang chán đây.
“Vậy người phụ trách giúp ta dẫn du hộ vệ của Lật Dương huyện chủ đi nơi khác.” Thẩm Hi Hòa nói.
Bộ Sơ Lâm không muốn nhận nhiệm vụ này! Nàng ta muốn đích thân cho Dự Nhị nương tử một bài học, nữ lang
này quá độc ác.
Bộ Sơ Lâm làm vậy không phải vì tinh thần chính nghĩa, nếu Thẩm Hi Hòa không hành động, nàng ta cũng sẽ
không làm gì, nhưng nếu Thẩm Hi Hòa quyết định ra tay, đương nhiên nàng ta muốn được góp vui.
Thẩm Hi Hòa không thích xen vào việc người khác, Bộ Sơ Lâm dám chắc Dư Tang Ninh đã làm gì đó chọc giận
Thẩm Hi Hòa nên nàng mới trừng trị Dư Tang Ninh.
Thấy Bộ Sơ Lâm phụng phịu, Thẩm Hi Hòa cười hỏi: “Không thì giao người phụ trách toàn bộ, ta ở đây đợi tin
lành?”
“Không, không, không, ta sẽ dẫn du hộ vệ của Lật Dương huyện chủ” Bộ Sơ Lâm lắc đầu nguầy nguậy, ngoan
ngoãn nhận lời.
Nếu Thẩm Hi Hòa không nhúng tay, Bộ Sơ Lâm không dám một mình lo liệu việc này. Sau lưng Lật Dương huyện
chủ là Tiêu Trường Khanh, người này có phần đáng sợ, Bộ Sơ Lâm không muốn trêu vào, tránh gặp phải phiền
phức không cần thiết.


Thẩm Hi Hòa nhìn ra ngoài cửa số trời vẫn đầy mây nhưng là mây trắng, hẳn sẽ không có mưa, bèn nói: “Chúng ta ra thập lý đình
ngắm cảnh sông nước đi.”
Thị trấn này có một ngôi thập lý đình, do một vị phú hộ xây nên vào thời tiền triệu, nằm cách bờ sông một dặm. Con sông này dài
mười dặm, mọc đầy hoa sen các loại. Vào Hè, hoa sen nở rộ, lá sen xanh mướt ngút ngàn, cảnh sắc chẳng kém gì Tây Hồ.
Bộ Sơ Lâm thích ra ngoài chơi nên đôngýngay.
Hai người cùng nhau đi dạo. Vào lúc này, hoa quỳnh đã được đưa đến chỗ Tiêu Hoa Ung.