Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 427




Thẩm Hi Hòa lại chẳng để ý cho lắm, đàn ông trên đời hiếm ai không năm thê bảy thiếp, huống
chi là hoàng gia. Thẩm Hi Hòa không hoài nghi tín3h chân thật trong lời hứa hẹn chung thủy cả – đời của Tiêu Hoa
Ung, nhưng cũng không cho đó là thật. Ước muốn của bản thân hắn có khi không thể thắn1g được thân phận Thái
tử của hắn.
Đám Trân Châu và Bích Ngọc lại hoàn toàn trái ngược, ai nấy điện tiết, máu nóng sục sôi, bởi lẽ đàn ông Tâ9y Bắc
thường là một vợ một chồng.
Nguyên nhân của thực trạng này không phải là do phong tục hay pháp luật quy định, mà là do tỷ lệ nam nữ ở 3Tây
Bắc mất cân đối, nữ lang vốn ít hơn. Vả lại hầu hết đàn ông đều là binh sĩ, thường trú tại quận doanh, chính thế
cũng chẳng khác quả phụ là bao,8 còn nạp thiếp làm gì.
Môi trường góp phần hình thành nên con người, đám Trân Châu có yêu cầu tương đối nghiêm khắc với đàn ông,
xem thường những nữ lang sẵn lòng làm thiếp cho người khác. Ấy vậy mà sáng nào cũng phải nghe chuyện nữ
lang nhà ai ra vẻ ân cần săn đón với Thái tử, thấy Thái tử sang đây tìm quận chúa thì giả vờ tình cờ gặp gỡ, còn dàn
dựng cảnh vấp ngã, hi vọng sẽ có một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Một hôm nọ, Thẩm Hi Hòa đang đọc sách thì bỗng thấy Trân Châu nín cười chạy vào phòng và nói: “Quận chúa,
hôm nay Thái tử điện hạ không tới.” “Hả?” Thẩm Hi Hòa ngẩng đầu lên, thấy hai mắt Trân Châu sáng rỡ, mặt mày
tươi cười, “Có chuyện gì mà vui thế?”
“Nô tỳ không biết quận chúa có cho rằng đây là việc vui không nữa.” Trân Châu kể, “Con gái của Binh bộ Thị lang
đánh liều ngã từ trên cây xuống ngay trước mặt Thái tử, quần áo xộc xệch hết cả, y phục không đủ che thân, làm
điện hạ giật mình ngất xỉu…”
Mấy ngày nay, mấy nữ lang này đã khiến bọn họ được một phen mở mang tầm mắt, dù là vì phú quý hay vì mục
đích nào khác, ai nấy đều dốc hết vốn liếng, to gan làm càn, bọn họ lớn lên ở Tây Bắc mà cũng phải tự nhận không
bằng.
Hành động của nữ lang kia khác nào lớn tiếng rêu rao rằng nàng ta muốn gả vào Đông cung, giờ thì hay rồi, xem
như mất cả chì lẫn chài mà chẳng có được kết cục tốt đẹp gì. Thái tử điện hạ bị ngất
không phải chuyện nhỏ, trước kia Vương Thị trung cũng bởi vậy mà mất đi địa vị trong giới quyền quý Kinh thành.
Chỉ e vị thị lang kia sắp mất chức. Quả nhiên, chẳng mấy chốc đã có tin ông ta bị giáng chức, từ quan lớn chốn Kinh
thành biến thành một huyện lệnh nhỏ nhoi tại một nơi khỉ ho cò gáy, cả nhà bị đuổi khỏi hành cung, con gái còn bị
Thái hậu phê bình là hành vi không đứng đắn.


Tất nhiên, Thẩm Hi Hòa phải đến thăm Tiêu Hoa Ung. Hắn đang tựa người vào án, trên tay cầm một cuốn sách,
thấy Thẩm Hi Hòa đến thì khó nhọc cất tiếng: “Xem như U U còn có chút lương tâm.”
Giọng điệu quái gở của hắn làm Thẩm Hi Hòa không khỏi dò xét một hồi, không biết mình trêu chọc hắn lúc nào.
Thấy Thẩm Hi Hòa không hiểu, Tiêu Hoa Ung càng tức tối tợn: “Nàng là hôn thê, thấy hôn phu bị ong bướm quấy
nhiễu vẫn thờ ơ cho được, vậy mà chẳng áy náy gì hết à?”
Dáng vẻ thở phì phò vì tức giận của hắn làm Thẩm Hi Hòa chẳng thấy áy náy gì, trái lại còn bật cười. Tiêu Hoa Ung
quắc mắt nhìn nàng, nàng nghĩ nếu mình không nhịn cười chắc Tiêu Hoa Ung sẽ giận tái cả mặt mất, nhưng nàng
lại thích nhìn bộ mặt giận dỗi của hắn, thế là bật cười thành tiếng.
Quả nhiên, Tiêu Hoa Ung hậm hực quảng cuốn sách trong tay qua một bên, thình lình đứng dậy rảo bước đi ra
ngoài, lúc đi ngang qua Thẩm Hi Hòa còn cố tình hừ một tiếng.
Thẩm Hi Hòa quay sang, thấy hắn cố tình nện bước huỳnh huych thì càng cười to hơn.
Lúc sắp đi khỏi tầm mắt nàng, Tiêu Hoa Ung mới dừng lại, hai tay chắp sau lưng, làm như tức giận lắm, không
muốn ngó ngàng đến nàng nữa. Thẩm Hi Hòa không khỏi liên tưởng đến bạn chơi cùng của mình thuở bé, mỗi lần
giận dỗi là lại quay mặt đi không thèm nhìn đối phương.
Nàng cười một lát rồi tằng hắng một tiếng, nín cười đi đến chỗ hắn, cố tình nghiêng đầu nhìn xem sắc mặt hắn thế
nào. Tiêu Hoa Ung lập tức quay mặt sang hướng khác, nàng lại đi vòng qua, cứ thể liên miên không dứt.
Thiên Viên và Trân Châu thấy hai người ấu trĩ như vậy thì chỉ biết cạn lời. Đi được hai vòng, Thẩm Hi Hòa dứt
khoát đứng lại: “Ta tin chắc điện hạ sẽ không nỡ để ta mang tiếng ghen tuông.”
Nghe như dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng Thẩm Hi Hòa cũng không nói dối. Đừng nói hiện tại nàng vẫn chưa phải Thái
tử phi, dù có là Thái tử phi đi nữa thì cũng không có quyền nhằm vào các nữ lang bày tỏ tình cảm với Tiêu Hoa
Ung.
Trước mắt, nếu Tiêu Hoa Ung nạp trắc phi, Thẩm Hi Hòa sẽ bình thản chấp nhận, nhưng sẽ không bao giờ giao phó
trái tim mình cho hắn; giờ hắn đã tự giải quyết vấn đề, nàng sẽ tốt với hắn hơn một chút, chỉ có thế, chứ không thể
nào cùng nữ lang khác tranh giành tình nhân được.
“Đối với nàng, ta chẳng qua chỉ là một người có cũng được mà không có cũng không sao.” Tiêu Hoa Ung than thở.
Vẻ cô đơn của hắn nửa thật nửa giả, Thẩm Hi Hòa thôi cười: “Điện hạ cần gì coi nhẹ mình như vậy, điện hạ không
phải là người có cũng được mà không cũng được.”
Khóe môi Tiêu Hoa Ung giần giật, nhưng vẫn cố kiềm chế bản thân, tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, mong được
nghe Thẩm Hi Hòa dỗ dành.
Thẩm Hi Hòa lộ vẻ trêu tức: “Điện hạ là…”
Nàng cố tình kéo dài giọng, thấy vành tai Tiêu Hoa Ung khẽ nhúc nhích, cả người nghiêng về phía nàng, rõ ràng
đang rất chờ mong. Thẩm Hi Hòa bèn nói: “Điện hạ chuyên môn ăn không nói có, biến không thành có.”
Tiêu Hoa Ung sửng sốt, lập tức quay ngoắt đi, mặt mày hậm hực. Thẩm Hi Hòa cố nén cười, đợi hắn quay đi rồi


mới phá lên cười ha hả.
Nghe nàng cười to, Tiêu Hoa Ung mới biết vừa bị nàng trêu, giận dỗi không được mà cười cũng không xong. Để lấp
liếm sự ngượng ngùng của bản thân, hắn bèn nhào về phía Thẩm Hi Hòa. Thẩm Hi Hòa vội vàng né tránh.
“Đừng để ta bắt được nàng, không thì…”
Đến lời đe dọa hắn còn không nỡ nói, Thẩm Hi Hòa nhướng mày nhìn hắn với vẻ khiêu khích rồi chạy biến.
Thiên Viên và Trân Châu không biết nói sao, đặc biệt là Thiên Viên, hắn nhìn Tiêu Hoa Ung đuổi theo Thẩm Hi
Hòa mãi không được mà cứ ngỡ đó là kẻ giả mạo, không biết năm xưa ai là người lì lợm truy đuổi chim cắt, làm nó
mệt lử đến độ phải chịu thua.
Thiên Viên ngẩng đầu nhìn trời, thôi, điện hạ vui là được.
Thẩm Hi Hòa nhanh chóng dỗ dành “em bé” Thái tử thành công, sau đó vui vẻ ra về. Khi đi ngang qua hồ nước,
nàng thấy Tiêu Trường Khanh đang đứng chắp tay đợi sẵn.
Dạo này Tiêu Trường Khanh vẫn luôn yên lặng, có lẽ là bận điều tra nàng.


Nghe tiếng bước chân, Tiêu Trường Khanh xoay người lại, cặp mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Hi Hòa chằm chằm, như thể muốn nhìn
xuyên qua nàng.
Hắn nhanh chóng rời mắt đi, chủ động bước về phía Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa có thể dời bước trò chuyện vài câu được không?”
“Ta biết điện hạ muốn hỏi điều gì, ta chẳng có gì để nói với
4. Ch hạ cả.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt từ chối.
Nói rồi, nàng lập tức bỏ đi. Tiêu Trường Khanh lớn tiếng: “Ngày Thanh Thanh qua đời cũng là ngày quận chúa gặp nạn!”