Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 399







Ngày Hè oi bức, Thẩm Hi Hòa thích ngồi trong định ven hồ, nơi đây có bóng cây râm mát, trong định chất đầy
băng, mỗi khi gió nhẹ thổi qua 3lại thấy mát lạnh, cực kỳ sảng khoái.
Tiêu Hoa Ung đứng trước mặt nàng, sắc mặt dịu dàng tựa sóng nước lăn tăn trên mặt hồ xanh b1iếc, thân hình khôi
ngô, ra dáng trang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Trước kia, hắn vẫn luôn giữ chừng mực khi ở bên nàng, n9hưng chẳng biết từ khi nào, hắn bắt đầu bộc lộ sức mạnh
của bản thân, không còn che giấu như trước.
“Làm thế nào điện hạ biết đượ3c ngày giờ sinh của bệ hạ?” Thẩm Hi Hòa hết sức tò mò.
Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung khẽ bật cười: “Chắc là UU cũng ngạc nhiên như bao n8gười khác, cho rằng ta có tại mặt
khắp nơi, đến chuyện tối mật thế kia cũng biết được.”
“Chẳng lẽ không phải thể?” Thẩm Hi Hòa thắc mắc.
“Ta và hoàng tổ mẫu chung sống tại đạo quan suốt mười hai năm, tuy ta ít khi ở lại đạo quan nhưng cũng đã ở bên
hoàng tổ mẫu trong một thời gian dài” Tiêu Hoa Ung nói, “Ta chỉ tình cờ biết được ngày giờ sinh của bệ hạ từ chỗ
hoàng tổ mẫu thôi”
Hữu Ninh đế sinh ra đúng thời điểm gian nan nhất trong đời Thái hậu. Lúc ấy, bà đang khốn đốn trong hậu cung,
bị sủng phi của Tiên để chèn ép. Hữu Ninh đế bẩm sinh ốm yếu, suýt nữa yểu mệnh, lên ba vẫn chưa nói sôi nên bị
Tiên để chán ghét, chẳng hề đoái hoài. Đây cũng là một trong những cái cớ buộc tội, khiến Thái hậu bị đày đến Tây
Bắc sau này.
Sau khi đến Tây Bắc, có Thẩm gia âm thầm bảo vệ và chiếu cố, sức khỏe Hữu Ninh đế mới khá hơn, nhưng thỉnh
thoảng vẫn bệnh nặng. Thái hậu tình cờ được một đạo sĩ mách rằng chỉ cần Thái hậu tự tay dùng máy pha chu sa
vẽ bùa rồi đốt đi, đồng thời cầu khẩn trời đất trong ngày sinh của Hữu Ninh đế thì Hữu Ninh đế sẽ không bị bệnh
tật đeo bám nữa.
Thái hậu vốn không tin, nhưng có bệnh vái tứ phương. Trùng hợp thay, Thái hậu làm vậy lần đầu vào sinh nhật
năm tuổi của Hữu Ninh đế, và kể từ đó Hữu Ninh đế không còn đau ốm nữa, có thể chuyên tâm rèn văn luyện võ,
thế là Thái hậu giữ thói quen đó đến tận bây giờ.
Trong mười hai năm cư trú tại đạo quan, có lần Thái hậu đốt bùa còn sót, Tiêu Hoa Ung tình cờ thấy được, thế mới
biết ngày giờ sinh của Hữu Ninh đế.
Nguồn cơn sự việc làm Thẩm Hi Hòa kinh ngạc vô cùng, nàng hoàn toàn không ngờ Tiêu Hoa Ung lại biết được
ngày giờ sinh của Hữu Ninh đế bằng cách đó.


Có lẽ không riêng gì nàng, e rằng chẳng ai ngờ Tiêu Hoa Ung lại biết được bí mật này một cách đơn giản như vậy.
Một lát sau, Thẩm Hi Hòa lấy lại bình tĩnh. Vẫn còn một vấn đề khiến nàng thắc mắc bấy lâu nhưng lại ngại hỏi vì
cho rằng mình chưa có tư cách thăm dò chuyện này, nàng bèn hỏi: “Điện hạ có được hôm nay một phần cũng nhờ
sự ủng hộ của Thái hậu, Vì sao Thái hậu lại ưu ái điện hạ đến vậy?”
Sự ưu ái này vượt xa các hoàng tử khác, thậm chí là cả Hữu Ninh đế nữa.
Tiêu Hoa Ung là đích tôn, được Thái hậu thiên vị cũng hợp lý, nhưng Thái hậu ưu ái đích tôn hơn cả con trai ruột
thì thật khó hiểu.
Tiêu Hoa Ung đến đạo quân từ năm lên tám, nếu không có Thái hậu hỗ trợ giấu giếm, chắc chắn hắn không thể gạt
Hữu Ninh đế chuyện mình bí mật rèn văn luyện võ. Một đứa trẻ tám tuổi có lợi hại đến mấy cũng không thể tìm
được danh sự trong thời gian ngắn, rồi còn bậc thần y như Lệnh Hồ Chửng nữa chứ.
Vì sao Thái hậu bằng lòng giúp Tiêu Hoa Ung gạt Hữu Ninh đế? Giữa con trai và tôn tử, chẳng lý nào Thái hậu lại
đứng về phía tôn tử mà đối nghịch với con trai mình. Có thể thấy Thái hậu yêu thương Tiêu Hoa Ung hết mực, chỉ
cần hắn nói một câu, Thái hậu lập tức tổ chức tiệc xuân để chọn phi cho các hoàng tử.
Hơn nữa, lần nào Thái tử giả vờ bệnh, Thẩm Hi Hòa cũng gặp Thái hậu ở Đông cung. Tuy bà cũng có vẻ lo lắng
nhưng dường như vẫn có thể phân tâm lo nghĩ chuyện khác, hẳn. là vì biết chắc Thái tử không có gì đáng ngại. Nói
cách khác, Thái hậu biết chuyện Thái tử giả vờ bệnh, bà đến Đông cung chủ yếu để che đậy cho Thái tử mà thôi.
Tiêu Hoa Ung cụp mắt, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng mân mê sợi dây ngũ sắc trên tay một lát rồi mới ngước
nhìn bọn Trân Châu và nói: “Các ngươi lui ra hết đi, cô có vài lời muốn nói riêng với quận chúa”
Bọn Trân Châu nhìn sang Thẩm Hi Hòa, thấy nàng khẽ gật đầu mới lẳng lặng làm lễ rồi lui ra canh gác ngoài đình,
đề phòng có người lại gần, nhưng cũng cách một quãng đủ xa để không nghe được Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung
nói chuyện.
Trong định chỉ còn lại Tiêu Hoa Ung và Thẩm Hi Hòa, Tiêu Hoa Ung bước đến bên cạnh Thẩm Hi Hòa, ngước nhìn
cây cối xum xuê bên ngoài: “Thật ra, ta vẫn đang đợi U U hỏi mình chuyện này”
Thẩm Hi Hòa luôn giữ chừng mực, không bao giờ nghe ngóng những chuyện không liên quan đến mình, cũng
không tùy tiện làm những việc không nên làm. Chẳng hạn như nàng từng nói sẽ không may áo cho hắn trước khi
thành hôn, vì lúc này hắn vẫn đang là người ngoài.
Trước khi trở thành thê tử của hắn, hoặc đúng hơn là trước khi nàng thật lòng xem hắn là người quan trọng chứ
không chỉ là phu quân, nàng sẽ không hỏi hẳn những chuyện riêng tư như thế này.
Thẩm Hi Hòa bất giác né tránh ánh mắt hắn nóng bỏng tựa vầng dương giữa không trung của Tiêu Hoa Ung: “Đây
không phải kết quả mà điện hạ mong muốn à?”
Thật ra nàng muốn hỏi câu này đã lâu, một phần vì ngày một e ngại trước thực lực đang dần bộc lộ của Tiêu Hoa
Ung, một phần vì cảm nhận được tình cảm chân thành hắn dành cho mình, dẫu biết hắn đáng sợ hơn mình nghĩ.
Thẩm Hi Hòa biết suy nghĩ của mình khá mâu thuẫn, nhưng đó là sự thật.


“Mong muốn của ta không chỉ có thể” Tiêu Hoa Ung nhìn nàng đầy trìu mến, “Có điều ta vẫn rất vui, cuối cùng U
U cũng mở lòng với ta hơn trước. Tích tiểu thành đại, năm tháng qua đi, một đốm lửa nhỏ cũng có thể thiêu rụi cả
cánh đồng”
Dù đã quen bị Tiêu Hoa Ung trêu đùa, nhưng hắn cứ thường xuyên bày tỏ nỗi lòng thế này làm Thẩm Hi Hòa có
phần mất tự nhiên. Nàng nhìn Tiêu Hoa Ung rồi thở dài vẻ bất đắc dĩ: “Nếu điện hạ thấy khó nói, không tiện trả lời
câu hỏi vừa rồi thì ta cũng không ép, cũng chẳng lấy làm bực”
Tiêu Hoa Ung cười khẽ, sau đó đột ngột nghiêm mặt. Hắn nhìn về phía khung cảnh bên ngoài, một lúc lâu sau mới
nói: “Ta không phải con ruột bệ hạ”
Thẩm Hi Hòa quay phắt lại, nhìn Tiêu Hoa Ung với vẻ khó tin. Nàng ngờ rằng mình vừa bị ảo giác chứ thật ra Tiêu
Hoa Ung chưa nói gì cả.
Tiêu Hoa Ung cũng nhìn nàng chăm chủ, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định: “UU không nghe nhầm đâu, ta
không phải con ruột bệ hạ.”
“Vậy..” Vậy hắn là ai?
Thẩm Hi Hòa nghe như có sét đánh ngang tai, người luôn điềm tĩnh như nàng cũng phải kinh hãi.
“Thật ra.” Tiêu Hoa Ung chợt cụp mắt, khóe môi cong cong, “Tây Bắc vương dễ dàng đồng ý gả U U cho ta có lẽ
không chỉ vì yêu thương con gái mà còn đoán được thân thể thật sự của ta nữa”


Thẩm Hi Hòa chớp mắt, một suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí: “Điện hạ… là giọt máu của Khiêm vương!*
Cặp mắt đen láy của Tiêu Hoa Ung sáng lên, hắn gật đầu khẳng định: “Đúng vậy.”
Thẩm Hi Hòa thấy thật khó tin: “Bệ hạ có biết không?”
“Làm sao mà không biết cho được?” Tiêu Hoa Ung bật cười đầy ấn ý.