Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 371




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Nghe vậy, ánh mắt Thẩm Hi Hòa thoáng vẻ phức tạp, trong ấn tượng của nàng, Cố Thanh Xu chỉ là một nữ lang
xinh xắn hoạt bát mà thôi.
Tiêu Hoa 3Ung không xem nàng như người ngoài nên mới nhận xét về Cố Thanh Xu trước mặt nàng. Hắn không
muốn nói xấu người khác, chỉ sợ sau này gặp nhau mà nàng1 không biết bộ mặt thật của Cố Thanh Xu thì lại rắc
rối.
Nàng từng nói Cố Thanh Chi đã giúp nàng được tái sinh, nên Tiêu Hoa Ung mới lo nàng 9sẽ vì vậy mà đối xử tốt
với Cố Thanh Xu.
“Gần đây mắt điện hạ có khá hơn chút nào không?” Thẩm Hi Hòa hỏi han.
Tiêu Hoa Ung thong don3g mỉm cười: “Thỉnh thoảng có thể thấy được những màu sặc sỡ chói mắt, có điều không
được bao lâu. A Hỉ nói không thể nôn nóng được.”
“Ta từng8 đọc một số thư tịch cổ, trong đó có vài món dược thiện bổ mắt, sẵn tiện làm cho điện hạ nếm thử” Thẩm
Hi Hòa đứng dậy đi xuống phòng bếp, nàng đã rất quen thuộc với phòng bếp của Đông cung. Dược thiện phải ăn
thường xuyên mới có hiệu quả, Thẩm Hi Hòa hỏi Trân Châu và Tùy A HỈ, xác nhận không có gì xung khắc mới nấu
cho Tiêu Hoa Ung ăn, còn dặn dò Cửu Chương cẩn thận – giờ nàng mới biết dưới quyền Tiêu Hoa Ung có bốn
người tâm phúc.
Thiên Viên luôn tháp tùng Tiêu Hoa Ung Cửu Chương là nội thị, phụ trách sinh hoạt và ẩm thực – hắn cũng là tổng
quán của Đông cung, Địa Phương – đệ đệ của Thiên Viên – chịu trách nhiệm thu thập tin tình bảo các nơi, quản lý
các thế lực ngầm của Tiêu Hoa Ung, và cuối cùng là Luật Lệnh, có nhiệm vụ thưởng phạt các thuộc hạ khác.
“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương” là một câu thần chú của Đạo gia, Tiêu Hoa Ung không hổ là lớn lên
trong đạo quan.
Thẩm Hi Hòa dùng bữa tối tại Đông cung rồi mới về. Về đến nơi, nàng lấy giấy bút viết cho huynh trưởng một lá
thư rồi đi ngủ.
Tiết Thượng Tị mồng Ba tháng Ba đã qua, năm nay vì có án gian lận khoa cử nên dân chúng không ăn mừng tưng
bừng như mọi năm. Có điều lúc này đương mùa hoa đào nở rộ, đâu đâu cũng thấy các nữ lang đeo mạng che mặt
hoặc ăn mặc y phục nam giới đồng hành cùng các thiếu niên lang dạo chơi khắp chốn
Hai bên bờ sông Khúc Giang, hoa hạnh khoe sắc đỏ rực một vùng, người qua kẻ lại tấp nập, ngựa xe như nước.
Thẩm Hi Hòa ngồi trên xe ngựa, thấy xung quanh rộn ràng chẳng kém tiết Thượng Tị là mấy.
Đúng lúc này, bỗng có người vén rèm xe, chìa một nhành phong lan có hoa trắng muốt qua cửa, làm Thẩm Hi Hòa


giật mình. Ngay sau đó, Tiêu Hoa Ung ló mặt ra: “Tiết Thượng Tị có tập tục tặng phong lang
cho nữ lang mình yêu mến, tiết Thượng Tị năm nay không thể cùng UU đạp thanh du xuân, quả là đáng tiếc, nay
bù cho nàng một nhành phong lan vậy.”
Thẩm Hi Hòa vươn tay nhận lấy nhanh hoa, Tiêu Hoa Ung thừa cơ trêu nàng, giả vờ vô tình chạm phớt qua mu bàn
tay nàng, làm Thẩm Hi Hòa giận dỗi quắc mắt nhìn hắn.
Dù nàng chấp nhận nghe theo tiếng lòng của mình, không kháng cự việc tiếp xúc với Tiêu Hoa Ung, nhưng nàng
cũng không thích vẻ cợt nhả của hắn, mà có nói hắn cũng không chịu sửa.
Tiêu Hoa Ung cũng chẳng hiểu tại sao mình lại thích bị nàng trừng mắt, nàng không biết dáng vẻ giận dữ của mình
đáng yêu thế nào.
Thái tử điện hạ mặt dày mày dạn, chẳng những không chịu thôi mà còn cười toe toét. Thẩm Hi Hòa bực mình thả
rèm xuống, ngồi thẳng lưng. Nàng cúi đầu nhìn nhành phong lan trên tay rồi vứt lên án kỷ bên cạnh.
“Meo!” Thấy chủ nhân vứt hoa đi, Đoản Mệnh lập tức chồm tới, nhưng nó chỉ mới há mồm chứ chưa kịp ngậm thì
đã bị Thẩm Hi Hòa giành mất. Nó tròn xoe mắt nhìn Thẩm Hi Hòa, tỏ vẻ hoang mang.
Thẩm Hi Hòa xách cổ nó ném cho Trân Châu, sau đó cài đóa hoa lan lên áo,
Thấy vậy, Hồng Ngọc tinh nghịch nháy mắt với Trân Châu, bị Trân Châu lườm một cái sắc lẻm. Chẳng biết từ lúc
nào, Hồng Ngọc đã thành người hâm mộ cuồng nhiệt của Thái tử điện hạ, chỉ mong quận chúa mau mau gả vào
Đông cũng để nàng ta được thấy hàng ngày hai người ngọt ngào bên nhau.
Tiêu Hoa Ung đưa Thẩm Hi Hòa đến một khe núi, có một dòng suối nhỏ róc rách lượn quanh, hai bên bờ suối là hai
hàng cây đào rợp bóng, hoa đào rụng lả tả xuống mặt nước, chầm chậm trôi đi, hương hoa nhè nhẹ thoang thoảng
trong bầu không khí. Thỉnh thoảng, có vài chú chim lấp ló giữa những tán cây, cất tiếng hót ríu rít. Bầu trời xanh
biếc phản chiếu trên mặt suối, cảnh đẹp không sao tả xiết.
“Đến nơi rồi.” Tiêu Hoa Ung cho xe ngựa dùng bên vệ đường, sai người trông chừng rồi dẫn Thẩm Hi Hòa đến bãi
cỏ ven suối, thấy nàng cài đóa hoa mình tặng, sắc mặt hắn càng dịu dàng hơn, tựa như những áng mây trắng trên
không trung.
Tiết Thượng Tị, các lang quân sẽ tặng phong lan cho nữ lang mình yêu mến, nếu nữ lang cũng có ý thì sẽ cài hoa
trên người. “Nàng thích thả diều không?” Tiêu Hoa Ung đã chuẩn bị sẵn một con diều.
Hắn nhớ Tết Trùng Cửu năm ngoái, Thẩm Hi Hòa cùng Thẩm Vân An đi leo núi, vì Thẩm Vân An đi mua diều cho
nàng nên nàng mới suýt bị Vinh phủ ám toán.
“Ta chưa thả diều bao giờ” Thẩm Hi Hòa cảm thấy mới mẻ.
Chơi thả diều buộc phải chạy, kể cũng mất sức, tình trạng sức khỏe của nàng không cho phép. Vả lại Tây Bắc là xứ
cát, người ta không chuộng thả diều, thỉnh thoảng mới có vài nữ lang chơi.
“Để ta dạy nàng” Tiêu Hoa Ung cười, bảo Thiên Viên cầm diều chạy ra xa, cuộn dây thì giao cho Thẩm Hi Hòa cầm,
còn hắn thì đứng sau lưng nàng, vòng tay ôm nàng vào lòng một cách hết sức tự nhiên, sau đó hướng dẫn, “Kéo
dây như thế này, lúc nào dây căng quả thì thả thêm dây, nhưng từ từ thôi.”


Thiên Viên vừa chạy vừa nhìn Thái tử điện hạ đang tranh thủ ôm quận chúa vào lòng, không khỏi cảm khái. Vì
ngày hôm nay mà Thái tử điện hạ đã làm hỏng không biết bao nhiêu con diều ở Đông cung…
Chỉ có nữ lang mới thích thả diều, Thái tử điện hạ nào biết chơi? Thuở bé, hắn cũng chưa chơi lần nào, bây giờ vì
Thẩm Hi Hòa nên mới tập tành cấp tốc. Nay có thể ôm mỹ nhân vào lòng, hắn điện hạ đang mãn nguyện lắm.
Thẩm Hi Hòa nhìn chằm chằm con diều đang bay tít trên cao, muốn giữ nó ở bên trên đó nhưng lại luống cuống
chân tay, sợ diều rơi xuống. Thẩm Hi Hòa càng lúc càng thấy thú vị và thỏa mãn, thậm chí chẳng để ý rằng mình
đang bị Tiêu Hoa Ung ôm.
Mãi đến khi gió đổi chiều, Thẩm Hi Hòa muốn dời chỗ, phát hiện Tiêu Hoa Ung đang chắn đường mình, nàng bèn
lấy khuỷu tay huých hắn một cái: “Điện hạ tránh ra đi, đừng cản trở ta thả diều!”
Thẩm Hi Hòa không nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình có phần ngang ngược. Tiêu Hoa Ung cười khẽ, lùi ra sau
đúng theo ý nàng, cách nàng chừng năm bước. Hắn khoanh tay trước ngực, dịu dàng nhìn nàng chăm chú, khóe
môi cong cong. Nụ cười của nàng khiến tim hắn như tan chảy.
Mỹ nhân đứng giữa rừng đào, nhan sắc nàng khiến hoa ghen thua thắm, chỉ có thể làm nền cho dung nhan yêu kiều
kia.


“Quận chúa đã thay đổi rồi.” Hồng Ngọc đi đến bên cạnh Trân Châu, nhìn theo hai người họ từ xa, không khỏi cảm thán.
Lúc còn ở Tây Bắc, quận chúa rất hiếm khi cười, ánh mắt đầu mày lúc nào cũng u sầu, nhưng sau vụ Linh Lung, quận chúa đã kiên
cường hơn rất nhiều, chỉ những khi ở trước mặt thế tử và vương gia mới có chút tùy hứng của thiếu nữ.
Sau khi uống xong Thoát Cốt Đan, tính tình quận chúa sáng sủa hơn, giờ đây lại thêm vài phần hoạt bát.
“Quận chúa có vè rất vui.” Hồng Ngọc thích Thầm Hi Hoa tươi cười như thế này, làm nàng ta cũng vui lây, “Giờ phút này, quận chúa
không phải là một quận chúa của Tây Bắc, không phải là một chủ tử của Tây Bắc vương phủ, không cần phải suy nghĩ cho người
khác. Nhờ có Thái tử điện hạ mà quận chúa có thể làm một thiếu nữ vô tư.” Bọn họ theo hầu Thẩm Hi Hòa hơn mười năm, giờ mới
thấy nàng có dáng vẻ của một thiếu nữ bình thường.