Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 358




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Chuyện này không dừng lại ở đó, kết quả điều tra cho thấy danh hiệu cử nhân của gã ta cũng là ăn cắp văn chương
của người khác mà có.
Không sai, gã ta chính là người đã ăn cắp bài thi của Tiêu Hoa Ung ba năm trước, nhờ đó giành được danh hiệu
Giải nguyên. Tiêu Hoa Ung đã1 giở chút thủ đoạn để gã ta không thể tham gia kỳ thi mùa Xuân ba năm trước, từ đó
sắp đặt ván cờ hôm nay.
Quận thủ Ngô Châu năm xư9a, giờ đã thành thứ sử, cùng với quan chủ khảo kỳ thi hương lần ấy đều không thoát
được. Hữu Ninh đế phái đặc sứ đến Ngô Châu điều tra. Tại3 Kinh đô, Lễ bộ Thượng thư bị cách chức vì tiết lộ đề,
tôn tử của ông ta bị chém đầu, Lễ bộ Thị lang vốn chỉ có tội sơ suất trong việc giám8 thị kỳ thi, nhưng sau khi phát
hiện Hội nguyên chỉ là một gã dốt đặc cán mai, ông ta lại bao che, thế là cũng bị cách chức.
Cả nhà Quốc Tử giám Tế tửu vốn bị người ta lợi dụng, nhưng khi niêm yết danh sách thi đỗ, đề thi và bài thi của
Hội nguyên cũng được công bố, Hà gia biết rõ gã bà con xa nhà mình đã ăn trộm đề thi mà lại giấu giếm vì biết vụ
án này sẽ liên lụy rất nhiều người, thế nên Quốc Tử giám Tế tửu cũng bị cách chức, trưởng tử bị tước công danh, cả
đời không được làm quan.
Vụ việc vốn chỉ xoay quanh gã Hội nguyên họ Hà, nhưng Hữu Ninh đế có một suy mười, ông ta không tin chuyện
chỉ vỏn vẹn có thể, bèn lệnh cho Tú Y sứ xuống địa phương điều tra đến cùng, còn kết quả có bao nhiêu người bị
trừng phạt thì phải xem quy mô vụ việc thế nào.
Trong án Yên Chi, Tiêu Hoa Ung chỉ ngồi ôm cây đợi thỏ, cho các nghi can có thời gian chạy trốn, đồng thời để
thuộc hạ bám sát những người này, đợi đến khi Hữu Ninh đế ra lệnh điều tra mới để thuộc hạ tóm gọn cả lũ, nhờ
đó lập công to, nay bọn họ đều đang được trọng dụng tại địa phương.
Sau khi nhậm chức, các thuộc hạ của hắn liền bắt tay vào chuẩn bị cho vụ án kỳ thi mùa Xuân năm nay, thế nên khi
Tủ Y sứ đến nơi, bọn họ nhanh chóng trình báo các vụ việc đáng ngờ của các năm trước. Thái độ phối hợp và hiệu
suất làm việc của bọn họ vượt trội so với quan viên các địa phương khác, được Hữu Ninh đế tán thưởng.
“Bầu trời Kinh đô sắp biến hóa dữ dội đây” Tiêu Trường Khanh đứng trong đình, ngẩng đầu nhìn trời. Sắp đến
Thanh minh nhưng sắc trời lại tràn ngập mây mù.
“Nhị ca và Tử ca nhảy nhót tưng bừng, cài cắm không ít người, sao a huynh vẫn bàng quan?” Tiêu Trường Doanh
đứng cạnh Tiêu Trường Khanh, chiều cao không kém huynh trưởng là mấy.
Cho dù bọn họ không muốn tranh giành ngai vàng nhưng cũng không thể mặc người ta khống chế được, hai người
ca ca này người thì âm hiểm, người thì điên cuồng, không phải tốt đẹp gì, sau này mà giành được quyền lực thì thế
nào cũng ra tay với huynh đệ bọn họ.


“Cái bẫy này do Thái tử điện hạ bày ra, hai người họ có cài cắm bao nhiêu người cũng sẽ bị chôn vùi cả thôi” Tiêu
Trường Khanh cười nhạo, “Bây giờ bọn họ giở trò càng nhiều thì sau này bại lộ càng thảm”
Mục đích của Thái tử điện hạ là loại bỏ sâu mọt trong triều, xáo trộn thể cục hiện tại, từ đó biết ai thuộc phe nào.
Lão Nhị và lão Tứ quá nóng vội, làm bại lộ gần hết thể lực của mình cho Thái tử biết.
“Sao a huynh biết người đứng sau màn là Thái tử?” Tiêu Trường Doanh không ngây thơ đến mức cho rằng án gian
lận khoa cử càng lúc càng mở rộng chỉ là ngẫu nhiên, không có ai thúc đẩy. Hắn ngờ rằng do Thái tử gây ra, nhưng
lại không có chứng cứ.
“Huynh từng đọc qua bài thi đoạt danh hiệu Giải nguyên của Hà Hội nguyên ba năm trước. Tiêu Trường Khanh
nói.
Khi ấy hắn hãy còn ấp ủ tham vọng trở thành ngôi cửu ngũ, để thê tử của mình thành người cao quý nhất trên đời,
thậm chí còn lừa mình dối người nghĩ rằng nếu Cổ gia và hoàng gia cứ kiềm chế lẫn nhau thế này thì đến khi đăng
cơ, hắn có thể chữa cho Cố gia một con đường sống.
Thế là hắn bắt đầu chú ý tìm kiếm nhân tại các nơi, người xuất thân hàn vi là dễ lung lạc nhất, bởi lẽ bọn họ không
có căn cơ nền tảng, không có quan hệ thống gia chằng chịt rắc rối.
“Đọc bài thi ấy thấy văn chương ưu tú mà lại không theo lối mòn, lòng dạ rộng lớn, có hoài bão tung hoành khắp
chốn” Tiêu Trường Khanh nói, không khỏi thất thần, “Mà ta nhận thấy người viết đã cố tình kiềm chế, quả là biết
chừng mực, thật đáng quý. Nay mới biết sở dĩ người ấy kiềm chế là vì thân phận giả đòi hỏi phải vậy.”
Đến nay vẫn chưa biết được rốt cuộc bài thi hương của Hà Hội nguyên do ai làm, vì kết quả điều tra cho thấy vị tú
tài bị lấy cắp bài thi năm ấy thật ra đã qua đời từ trước, không thể nào tham dự kỳ thi hương đó và viết ra bài thi
kia được.
“Ngô Châu cách Lạc Dương rất xa.” Tiêu Trường Doanh nghĩ khả năng Tiêu Hoa Ung từ Lạc Dương đến Ngô Châu
rồi mạo danh người khác đi thi là không cao.
“Mấy năm nay, Thái tử điện hạ thật sự chỉ ở Lạc Dương thôi sao?” Tiêu Trường Khanh cười hỏi.
Tất nhiên là không, suốt thời gian qua Tiêu Hoa Ung đã gạt được hết thảy, mượn tin đồn tuổi thọ không dài để các
hoàng tử không chú ý đến hắn, Hữu Ninh đế lại bộn bề việc quốc gia đại sự, cứ nghĩ có Thái hậu ở bên thì không
phải lo, chỉ có những dịp lễ tết mới phải người thăm hỏi quà cáp.
Trong lúc không ai để ý, Tiêu Hoa Ung đã trở thành một Thái tử thâm sâu khó lường.
“Chỉ vì vậy mà huynh kết luận người này là Thái tử ư?”
Tiêu Trường Khanh nói: “Văn chương của hắn rất giống với phong cách làm việc của Thái tử hiện giờ..”
Văn chương của một người thường thể hiện tính cách và khát khao ẩn giấu của người đó, vả lại án gian lận khoa cử
lần này có quy mô rất lớn, Tiêu Trường Khanh thấy ngoài Thái tử ra chẳng còn ai đủ sức làm được.
Bởi vậy hắn mới kiềm chế bản thân, không tranh giành miếng mồi béo bở kia. Một khi thuộc hạ của hắn nhúng tay


vào, chắc chắn sẽ bị Tiêu Hoa Ung phát hiện.
“Điện hạ, chỉ có Tín vương điện hạ và Liệt vương điện hạ là không có động tĩnh gì” Thiên Viên bẩm báo với Tiêu
Hoa Ung.
“Mắt nhìn người của bệ hạ không tồi, lão Ngũ có tài năng của bậc đế vương đấy” Tiêu Hoa Ung phải thừa nhận
phẩm chất của Tiêu Trường Khanh, “Nhớ kỹ ai là người của lão Nhị và lão Tử, sau này có gì cứ lôi bọn họ ra gánh
tội thay. Có bọn họ mở đường, người của chúng ta mới có thể từ từ thăng tiến được”
Mấy năm nay, hắn không hề sốt ruột cài cắm thuộc hạ vào trong triều. Thẩm Hi Hòa cứ ngỡ thể lực của hắn rất
đông đảo, thật ra chỉ có Triệu Chính Hạo và Thôi Tấn Bách, những người còn lại, trong đó có Tiêu Phủ Hành, đều
gia nhập sau án Yên Chi.
Không phải là hắn không muốn hoặc không dám, nhưng thời cơ chưa tới, Hữu Ninh đế đang tuổi tráng niên, cài
người quá sớm sẽ khiến ông ta nghi kỵ, thành vật hi sinh của các cuộc giao tranh phe phái, bây giờ mới là thời cơ
tốt nhất.
Hắn đã sắp xếp được không ít người trong triều, có điều toàn là chức quan thấp, không tên không tuổi, chủ yếu là
bát phẩm, cửu phẩm, còn thất phẩm chỉ có một người.
Phải để bọn họ thăng tiến từng bước một, có vậy sau này về già Hữu Ninh đế mới tin bọn họ là trung thần. “Điện
hạ, kế hoạch ban đầu của điện hạ đâu phải thế này.” Thiên Viên muốn nói lại thôi. Kỳ thi mùa Xuân lần này đã
được lên kế hoạch từ ba năm trước, vốn dĩ muốn đánh đổ một loạt quan viên, sau đó giành lấy các vị trí quan trọng,
chứ không phải là những chức quan tép riu như bây giờ.
“Đây vốn chỉ là một ván cờ tùy hứng mà thôi” Tiêu Hoa Ung ngước mắt nhìn bức tranh trên tường, trong tranh có
hắn và nàng.
Khi ấy, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ sống được lâu dài, muốn tranh thủ lúc còn sống chơi đùa với bọn họ một chút
cho đỡ chán, xem như giết thời gian.
“Giờ ta muốn suy xét sâu xa vì nàng.”
Mười năm nữa, những thuộc hạ của hắn sẽ đủ lông đủ cánh, nếu hắn thật sự có gì bất trắc thì bọn họ có thể giúp
nàng đủ sức trở thành người cao quý nhất hoàng cung, đúng như nàng mong muốn.
Hắn không dám chắc mình có thể vượt qua cửa ải bốn năm nữa hay chăng, vốn dĩ không nên trêu chọc nàng, không
nên cưới nàng, mà lẽ ra nên tìm cho nàng một người hôn phu thỏa đáng hơn, có thể làm bạn với nàng về lâu về dài.


Nhưng hắn ích kỳ, hắn không thề mim cười tác thành cho nàng và người khác.
Vì lòng dạ ích kỷ đáng xấu hồ của mình, hắn nhất định phải dốc sức đền bù cho nàng. Nàng coi trọng Tây Bắc, nàng muốn được
quyền tự quyết định vận mệnh bản thân, nếu hắn không thể đồng hành cùng nàng trên con đường này thì cũng phải nỗ lực hết mình để
dọn đường cho nàng.
Dù ngày sau hắn không thể ở bên nàng, nàng vẫn có thể được như ý nguyện.
Hoàng thái hậu cũng được, nữ hoàng cũng được, đây là tất cả những gì hắn có thể đem lại cho nàng.