Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 357




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa vừa tức giận vừa không biết phải đối xử thế nào với hắn, rõ ràng đang nghiêm túc trình bày mưu kế
của mình, khiến người t3a phải khâm phục, thoắt cái đã biến thành một kẻ lỗ mãng khiến người ta chỉ muốn cho
hắn một trận!
“U U, mỗi khi ở bên nàng,1 ta cảm thấy rất thoải mái, từng lời nói cử chỉ đều là bản tính của ta” Khóe môi Tiêu Hoa
Ung cong cong, “Tốt nhất là để nàng biết đ9ược điều này trước hôn nhân, kẻo sau này thành hôn rồi nàng lại tưởng
ta đổi tính”
“… Ta nên cảm ơn điện hạ ư?” Thẩm Hi Hò3a hỏi.
“Giữa hai ta cần gì nói cảm ơn? Vả lại ta chỉ thẳng thắn với nàng chứ có làm gì to tát” Tiêu Hoa Ung lắc đầu mỉm
cười8, “Về án gian lận khoa cử, U U chỉ cần chờ xem kịch vui là được. Hay là U U bắt tay vào chọn áo cưới cho
chúng ta đi.”
Nói rồi, Tiêu Hoa Ung cầm lấy cuốn sổ do Thượng Phục cục trình lên, bên trong là các mẫu áo cưới.
Nữ lang bình thường sẽ phải tự may áo cưới khi xuất giá, người không giỏi nữ công cũng phải thêu vài đường
tượng trưng, nhưng Thẩm Hi Hòa là Thái tử phi, đương nhiên không cần làm vậy. Áo cưới của nàng và Tiêu Hoa
Ung do Thượng Phục cực chuẩn bị, mọi nghi lễ trong hôn lễ sẽ do sáu cục hai mươi bốn ty, Nội thị tỉnh, Thái
Thường tự và Lễ bộ lo liệu, thậm chí nàng cũng chẳng cần chuẩn bị của hồi môn, hoàng gia đã có sẵn của hồi môn
dành cho Thái tử phi.
Nàng cũng không cần chuẩn bị áo cưới. Người đương thời chuộng màu sắc rực rỡ, áo cưới thường là màu đỏ thẫm
và xanh thẫm, nữ tử mặc áo cưới màu xanh, nam tử màu đỏ. Áo cưới của hoàng Thái tử có hoa văn rất phức tạp,
Thẩm Hi Hòa lật xem vài bộ thấy đều na ná như nhau.
Nàng thích màu sắc nhã nhặn, xưa nay y phục nổi bật nhất cũng chỉ là màu tím, chưa từng mặc các màu xanh đỏ.
Thẩm Hi Hòa bắt đầu thấy nhàm chán, đang định chọn đại một bộ thì thấy một bộ áo cưới màu trắng viên hoa văn
tơ vàng tinh xảo. Nàng vừa nhìn đã thích, nhưng lại đắn đo: “Màu trắng có vấn đề gì không?”
“Có gì không ổn đâu? Chúng ta thành hôn chứ đâu phải người ta thành hôn, nàng thích là được. Tiêu Hoa Ung cố
tình làm vậy, U U của hắn quá coi trọng lễ giáo, hắn muốn từng bước cởi bỏ những trói buộc của lễ giáo đổi với
nàng.
Nàng có thể là một nữ lang có muôn nghìn dáng vẻ, là một Thái tử phi lễ nghĩa chừng mực, nhưng khi ở bên hắn,
hắn muốn nàng chỉ là thê tử của hắn, thích làm gì thì làm.


Có vậy, bọn họ mới có thể đối mặt với nhau mà không hề cố kỵ.
“Ngôn quan, Lễ bộ, nho sĩ.” Thẩm Hi Hòa chỉ mới nghĩ đến những kẻ chuyên dùng ngòi bút làm vũ khí này đã thấy
đau đầu.
Nàng không muốn vì niềm vui thủ nhất thời mà lãng phí thời gian với bọn họ.
“Luật pháp đầu có quy định hôn lễ phải ăn mặc lòe loẹt” Tiêu Hoa Ung cười, “Màu trắng cũng là tôn trọng tổ tiên,
thời Ngụy Tấn xem màu trắng là đẹp nhất, triều ta cũng không kiêng kỵ, chúng ta mặc áo cưới màu trắng có gì
không được nào?”
Nghe Tiêu Hoa Ung hùng hồn thuyết phục, Thẩm Hi Hòa chỉ sợ hắn làm vậy là vì chiều theo sở thích của nàng, để
rồi sau đó lại hao tâm tổn trí bày mưu tính kế nhằm chặn miệng những người kia.
“Cả đời này chỉ kết hôn có một lần, có thể cưới nàng là may mắn của ta, nàng chính là niềm hạnh phúc của ta” Tiêu
Hoa Ung nói với vẻ chân thành tha thiết, “Nàng thì lại khác, nàng gả cho ta không hẳn VÌ yêu thích, ta chỉ mong
nàng được hài lòng về hôn lễ, hi vọng có thể thấy được vẻ hân hoan vui sướng trong mắt nàng vào ngày thành
hôn”
Hóa ra nàng thích hay không thích một bộ áo cưới lại có ý nghĩa với hắn đến vậy. Cả đời chỉ có một lần, Thẩm Hi
Hòa chợt xúc động, nàng quyết định nghe theo lòng mình: “Vậy thì chọn bộ này đi.”
Tiêu Hoa Ung tươi cười rạng rỡ, bộ áo cưới này sẽ rất hợp với chiếc mũ phượng nạm Bắc châu mà hắn đã bắt chim
cắt thu thập. Hắn sẽ khiến quan khách phải trầm trồ thán phục nhan sắc của Thẩm Hi Hòa trong ngày hôn lễ.
Thẩm Hi Hòa dùng bữa tối tại Đông cung rồi mới quay về phủ. Từ hôm ấy trở đi, ngày nào Tiêu Hoa Ung cũng
phải người đem cho nàng một đĩa anh đào, quả nào quả nấy căng mọng, dường như đã được chọn lựa kỹ càng.
Đương nhiên Thiên Viên muốn tranh công cho chủ mình: “Từ khấu hái, nhặt đến rửa anh đào đều do điện hạ đích
thân làm” Những quả không đẹp, chưa chín đỏ hoặc kích cỡ không đều sẽ bị loại, được Tiêu Hoa Ung ban cho
thuộc hạ.
“Ngươi bảo điện hạ đưa số anh đào bị loại cho ta, ta sẽ làm vài món cho điện hạ” Thẩm Hi Hòa muốn có qua có lại.
Không biết để có được một đĩa anh đào như thế này, Tiêu Hoa Ung đã loại ra bao nhiêu, anh đào vốn quý hiếm,
không nên lãng phí.
Thiên Viên vội nhận lời, cả một sọt anh đào chỉ lựa ra từng này, hắn sắp ngán anh đào đến tận cổ.
Hôm sau, Thẩm Hi Hòa nhận được một giỏ anh đào, thật ra cũng không hẳn là xấu, chỉ là không bằng số anh đào
Tiêu Hoa Ung đã chọn. Nàng bèn nấu chè anh đào, xuân về hoa nở, buổi trưa bắt đầu nóng, làm bát chè giải khát
rất hợp.
Nàng còn làm bánh anh đào để Tiêu Hoa Ung dùng cùng trà, số còn lại thì sơ chế sạch sẽ, định thử ủ rượu xem sao.
Trong lúc Thẩm Hi Hòa bận bịu nấu nướng, trong triều đang chao đảo vì sóng gió. Hữu Ninh đế phân phó Trung
thư lệnh cho Hội nguyên thi lại lần hai, ra một đề khác để hắn làm, kết quả chữ đẹp thì có đẹp nhưng văn vẻ lại chả


ra gì, làm Hữu Ninh đế giận dữ đến mức ném cả cái chặn giấy vào đầu Lê bộ Thượng thư.
Sở dĩ lần này Lễ bộ Thượng thư làm lộ đề là do bị tổn tử liên lụy, nhưng nguyên nhân sâu xa là do Tiêu Hoa Ung
bày trò.
Trong một buổi văn hối hai năm trước, tôn tử của Lễ bộ Thượng thư đọc một bài thơ hắn nhặt được, được mọi
người tán thưởng không ngớt. Xưa nay hắn chưa được khen như thể bao giờ, nhất thời nông nổi tự nhận đó là tác
phẩm của mình.
Về sau, thiệp mời dự vắn hội tới tấp ập đến, hắn không muốn bị mọi người biết mình mạo nhận tác phẩm của
người khác, tình cờ tìm được một văn nhân nhà nghèo, bèn lấy tiền tài quyền thể ra đe dọa, để người này âm thầm
cung cấp tác phẩm cho mình. Kể từ đó, hắn liên tục có tác phẩm mới, từ thi họa đến văn chương, được không ít
người tán tụng, đến cả nữ lang hắn mến mộ cũng ưu ái hắn hơn trước, thế là hắn ngày càng lún sâu vào vũng bùn.
Đêm trước ngày thi hội, tân khoa Hội nguyên phát hiện được hành vi xấu xa của hắn, dọa sẽ công bố rộng rãi khắp
nơi để hắn phải thân bại danh liệt, ép hắn trộm đề thi cho mình. Năm nay hắn không đi thi nên việc ra để được giao
cho tổ phụ hắn.


Hắn hiểu tổ phụ mình rất rõ, bèn chuốc say tổ phụ rồi dụ tổ phụ tiết lộ đề thi, sau đó đưa cho gã Hội nguyên kia.
Gã Hội nguyên này vốn không giải được đề thi, lại không dám ngang nhiên tìm người giải hộ, thế rồi tình cờ được một người tốt
bụng” mách nước, gã ta mới nhớ mình có quan hệ thân thích với Hà gia, nhà Quốc Tử giám Tế từu. Gã bèn giả vờ làm một thư sinh
khát khao học tập, được Hà gia iru ái.
Trưởng từ của Hà gia tài cao học rộng, nhưng vì còn đang đế tăng cho tổ phụ mới qua đời chưa được một năm nên năm nay không đi
thi. Gã đưa đề cho người này giải hộ rồi học thuộc, quả nhiên trúng tủ.


Nhờ có văn chương của trưởng từ Hà gia, gã giành được vị trí Hội nguyên,