Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 351




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa không đợi Tiêu Hoa Ung dứt lời đã quay gót bỏ đi, mặc cho Tiêu Hoa Ung che miệng cười. Người
ngoài nhìn vào lại 3tưởng Tiêu Hoa Ung tái phát bệnh cũ ấy chứ.
Tiệc xuân được tổ chức nhằm tuyển chọn thê tử cho thanh niên hoàng gia 1tôn thất. Đã là quan sát nhân phẩm các
cô nương đương nhiên không thể thiếu phần khoe tài nghệ được. Thái hậu và các cung p9hi cùng cống hiến vài
món trang sức quý giá làm phần thưởng cho những ai đứng đầu các cuộc so tài về hội họa, ca múa, thơ p3hú.
Thẩm Hi Hòa vừa xem so tài vừa nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của An Lăng công chúa. Hôm nay nàng ta đặc
biệt8 yên tĩnh, thậm chí thỉnh thoảng còn thất thần, mỗi lần Bình Lăng công chúa nói chuyện, nàng ta chỉ đáp lại câu
được câu chăng, làm Bình Lăng công chúa cũng chẳng muốn quấy rầy.
Từ lúc Thẩm Hi Hòa nói với Hữu Ninh đế rằng có thể sẽ có người muốn hại An Lăng công chúa, đến nay đã nửa
tháng trôi qua mà người này mãi chẳng thấy ra tay. Sở dĩ người này điềm tĩnh như vậy có lẽ là vì thấy nước cờ này
quá mạo hiểm, mà cũng có thể là thời cơ chưa đến.
Hôm nay, Thẩm Hi Hòa định châm một mồi lửa, mục đích dự tiệc của nàng chính là An Lăng công chúa.
Nếu người nọ thấy chưa có lý do gì để ra tay với An Lăng công chúa, Thẩm Hi Hòa sẽ tạo cho hắn một lý do, nàng
không tin hắn không tranh thủ thời cơ. Tiệc gần tàn, Thẩm Hi Hòa bất thình lình ngất xỉu, làm mọi người nhốn
nháo nhìn sang, ai nấy giật mình khi thấy sắc mặt trắng bệch và bờ môi tím ngắt của nàng.
Tiêu Hoa Ung cũng hoảng sợ đến quên cả ngụy trang, hối hả chạy đến bên nàng. Quá quan tâm sẽ khiến lòng rối
loạn, Tiêu Hoa Ung cứ ngỡ Thẩm Hi Hòa bị ám toán thật. Trân Châu bắt mạch cho Thẩm Hi Hòa rồi nói: “Quận
chúa trúng độc, mau gọi A Hỉ đến đây”
Tử Ngọc lập tức đi tìm A Hỉ, lúc này thái y đã đến khám cho Thẩm Hi Hòa. Hắn ta thấy quả thật có dấu hiệu trúng
độc, song lại hơi kỳ quặc mà lại không rõ kỳ quặc ở chỗ nào.
Tiết Cẩn Kiều được Thẩm Hi Hòa ám chỉ từ trước, cố tình xô ngã An Lăng công chúa giữa đám đông đang chen
nhau hóng hớt. Thị nữ hầu cận An Lăng công chúa vội nhào tới, lấy thân mình làm đệm cho nàng ta. Một lọ thuốc
rơi từ ngực áo thị nữ xuống đất.
“Công chúa có bị thương không?” Tiết Cẩn Kiều chạy tới hỏi han, làm như không nhìn thấy lọ thuốc. Nàng ta vung
chân đá một cú làm lọ thuốc lăn đi lông lốc, sau đó đến bên An Lăng công chúa, dìu nàng ta đứng dậy.
An Lăng công chúa không biết mình bị ngã là do Tiết Cẩn Kiều, nàng ta nở nụ cười cảm kích, nhưng rồi nhớ ra Tiết
Cẩn Kiều là hôn thê của Tây Bắc vương thế tử, khó tránh khỏi liên tưởng đến Thẩm Hi Hòa, nụ cười cũng nhạt đi
trong tích tắc.


“Công chúa, vị cung nữ này làm rơi lọ thuốc” Dư Tang Ninh nhặt lọ thuốc bị Tiết Cẩn Kiều đá văng ra xa, đi tới
đưa cho An Lăng công chúa.
Cung nữ của An Lăng công chúa nhìn lọ thuốc, nói ngay: “Nữ lang nhìn lầm rồi, đây không phải đồ của nô tỳ.”
Thái hậu nghe vậy thì quay sang nhìn Thẩm Hi Hòa vừa được Tiêu Hoa Ung bể vào trong điện, sau đó nói: “Đưa lọ
thuốc đến đây.”
Nữ quan hầu hạ Thái hậu đi lấy lọ thuốc, giao cho thái y kiểm nghiệm. Kết quả kiểm nghiệm khiến thái y đổ mồ
hôi: “Bẩm Thái hậu, đây là thuốc độc. Người trúng phải loại độc này sẽ có triệu chứng tương tự với quận chúa
Thái y vốn dĩ đang tự hỏi Thẩm Hi Hòa trúng độc gì, giờ có thứ này xuất hiện, ông ta lập tức hiểu ra ngay.
“Hoàng tổ mẫu, An Lăng tuyệt đối không có ý hãm hại Chiêu Ninh!” Nghe vậy, An Lăng công chúa lập tức quỳ
xuống trước mặt Thái hậu.
“Có hay không, cử để bệ hạ kết luận” Thái hậu báo trưởng sử đem theo lọ thuốc, dẫn An Lăng công chúa đến gặp
Hữu Ninh đế.
Lúc này, Hữu Ninh đế đang ở trong cung. Ông ta vốn không cần xuất hiện trong những buổi yến tiệc kiểu như tiệc
xuân hôm nay. Kỳ thi mùa Xuân vừa kết thúc, Hữu Ninh đế đặc biệt coi trọng kỳ thi này. Mấy năm nay, ông ta có
thể phân hóa sĩ tộc được như bây giờ không thể thiếu được việc đề bạt con nhà hàn môn.
Đương nhiên, những người này cũng phải có tài năng thì mới có thể vươn lên trong hoàn cảnh bị thể gia chèn ép,
những ai còn tồn tại được đều là người có thủ đoạn cao cường.
Thời tiền để còn tại vị, số sĩ tử hàn môn thi đỗ mỗi kỳ thi mùa Xuân vào khoảng ba bốn mươi người, giờ đã thành
hơn trăm người. Điều này góp phần kích thích ý chí cầu tiến của sĩ tử hàn môn, Hữu Ninh đế lại coi trọng công tác
giáo dục ở địa phương, số học quán được xây dựng từ lúc ông ta đăng cơ đến nay đã nhiều gấp mấy lần so với thời
Tiên đế.
Hữu Ninh đế đang hỏi Lễ bộ Thị lang về tình hình của các sĩ tử tham gia kỳ thi mùa Xuân năm nay thì trưởng sử
của Thái hậu dẫn An Lăng công chúa đến bẩm báo sự tình cho Hữu Ninh đế biết. Hữu Ninh đế nhìn dáng vẻ hốt
hoảng và bất lực của con gái, nếu bảo người đầu độc Thẩm Hi Hòa trước mắt bao người là ai khác trong số bốn
công chúa của mình, Hữu Ninh đế còn hoài nghi đôi chút, nhưng ông ta không tin An Lăng có can đảm làm vậy.
Ngẫm nghĩ một lát, Hữu Ninh đế nói: “Việc này có lẽ có hiểu lầm gì đó, để trẫm đi xem Chiêu Ninh thế nào?
Khi đi ngang qua An Lăng công chúa, Hữu Ninh đế lại nói: “Con cũng đi theo trẫm”
Lúc này, Thẩm Hi Hòa đang nghỉ ngơi trong thiên điện, không để thái y vào chăm sóc mà chỉ cho Trân Châu và
Tùy A Hỉ trông coi. Tùy A Hỉ châm cứu cho nàng, sắc mặt Thẩm Hi Hòa lập tức hồng hào như cũ. Thấy vậy, Tiêu
Hoa Ung mới bình tĩnh lại.
“U U, rốt cuộc là có chuyện gì?” Nghĩ đến dáng vẻ lúc nãy của Thẩm Hi Hòa, tim Tiêu Hoa Ung như ngừng đập,
cảm thấy hoảng sợ chưa từng có, làm hắn đến giờ vẫn còn khiếp đảm.


“Ta muốn vụ và cho An Lăng công chúa” Thẩm Hi Hòa nằm yên trên giường, mở to mắt nhìn Tiêu Hoa Ung chăm
chú, “Người kia mãi không chịu ra tay, hắn là thấy nếu đột ngột quy chụp cái chết của An Lăng công chúa cho ta
thì quá khiên cưỡng. Hôm nay ta khiến ai ai cũng biết An Lăng công chúa đầu độc ta, sau này nàng ta mà có bất
trắc gì thì ai cũng sẽ nghi ngờ ta trước hết”
Dù gì đi nữa, đâu phải ai cũng dám ra tay với công chúa? Vả lại, An Lăng công chúa sống trong thâm cung, dường
như chỉ có một kẻ địch là Thẩm Hi Hòa chứ chẳng có hiềm khích với ai
khác.
Khi ấy chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra cả An Lăng công chúa, Trường Lăng công chúa và Dương Lăng
công chúa đều từng xảy ra xích mích với Thẩm Hi Hòa trước khi chết. “Nàng uống thuốc độc thật đấy à?” Tiêu Hoa
Ung săm soi sắc mặt của nàng, lại siết chặt tay nàng, thấy không lạnh như lúc này nữa.
“Ta chỉ bảo A Hỉ châm cứu cho mình để tạo triệu chứng tương tự với trúng độc thôi” An Lăng công chúa mà cũng
xứng để nàng dùng khổ nhục kế ư? Châm cứu như vậy không chỉ tạo ra triệu chứng như trúng độc mà còn giúp đả
thông kinh mạch, có lợi cho sức khỏe.
Lúc này Tiêu Hoa Ung mới yên tâm: “Về sau có dùng mấy chiều kiểu này thì nhớ báo trước cho ta một tiếng.”
Vừa rồi hắn suýt mất hồn mất vía, chẳng qua hắn quá lo cho Thẩm Hi Hòa nên không rảnh nổi giận với An Lăng.


“Ta cứ tưởng mình và điện hạ rất hiểu nhau chứ” Thẩm Hi Hòa nói, “Chúng ta đều không phải người chịu thiệt”
Chẳng hạn như Tiêu Hoa Ung sẽ không thật sự đánh đổi mắt mình để đối phó với Vương Chính vậy, Thẩm Hi Hòa tuyệt đối không
uống thuốc độc, dù có sẵn thuốc giải đi nữa.
“Ta… quá quan tâm đến nàng nên mới rối loạn như thế” Tiêu Hoa Ung nhìn nàng chăm chú. Hắn biết nàng thông minh, cũng biết
không dễ gì có người có thể ám toán được nàng, nhất là một cải bẫy vụng về như thế này. Huống hồ Thầm Hi Hòa có khứu giác nhạy
bén, tính tình cẩn thận, không phải ai cũng có thể đầu độc nàng.
Biết thì biết vậy nhưng hắn vẫn cuống lên, vì hắn không thể giữ được lý trí khi gặp phải chuyện có liên quan đến nàng.