Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 324




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Tiếng cười của Tiêu Hoa Ung vang vọng khắp Đông cung, lan xa đến tận bên ngoài, tựa như muốn toàn bộ hoàng
cung biết được hắn đa3ng vui sướng thế nào.
Thẩm Hi Hòa lặng thinh đứng đó, khẽ nhướng mày nhìn dáng vẻ hân hoan của hắn.
Cười một hồ1i, Tiêu Hoa Ung mới nói: “UU, nàng không bao giờ biết được mỗi một cử chỉ của nàng có thể thu hút
ta đến nhường nào đâu”
“Điện hạ, đang giữa Đông cung, điện hạ không nên cười sang sáng như vậy.” Thẩm Hi Hòa không khỏi nhắc nhở.
Tiêu Hoa Ung lập t3ức thôi cười, đưa tay lên che miệng, giả vờ ho khan rồi quay sang nhìn Thẩm Hi Hòa: “Chuyện
gì ta cũng nghe nàng.” Thẩm Hi Hòa 8lặng thinh không đáp.
Tiêu Hoa Ung không bận tâm, thản nhiên nắm tay nàng dẫn vào Đông cung, mặc cho nàng cố sức vùng tay ra. Hắn
nắm tay nàng chạy chầm chậm, tựa như một cậu thiếu niên choai choai mới lớn, cắt đuôi đám cung nhân đằng sau:
“Ta đã nhằm viện này, sau khi thành hôn, chúng ta sẽ ở đây.” Tiêu Hoa Ung đưa nàng đến xem nơi ở sau này của
bọn họ, hắn không hỏi Thẩm Hi Hòa muốn bài trí thế nào vì biết có hỏi Thẩm Hi Hòa cũng không nói nên tự mình
bố trí dựa theo sở thích của bản thân và hiểu biết của hắn về nàng.
Tiêu Hoa Ung đưa Thẩm Hi Hòa tham quan tâm điện trống không: “Từ ô cửa sổ này có thể quan sát được hai cây
bạch quả ngoài sân, chiếc trường kỷ này có bày một chiếc án nhỏ, về sau nàng có thể dùng bữa hoặc đọc sách tại
đây, chỉ cần ngước mắt nhìn ra ngoài là thấy được khung cảnh nàng thích nhất…”
“Nơi này được ngăn thành một thư phòng nhỏ, bên cạnh có gian phòng trống để nàng dùng làm phòng điều chế
hương, gia cụ trong phòng đều làm bằng gỗ thơm, nàng có thể điều chế hương hoặc đánh đàn trong phòng này.
Cửa sổ trong phòng nhìn ra vườn hoa, Hè đến trăm hoa đu nở, nàng có thể lấy đó làm nguyên liệu…”
“Nơi này thông với tẩm điện của ta và nàng, ta đã sai người đào hồ nước nóng, trên tường có hệ thống sưởi, Đông
ấm Hè mát…”
Hắn hào hứng thuyết minh tràng giang đại hải về cách trang hoàng và bày biện trong phòng, từ phương diện chính
như cách phối màu cho đến những thứ vụn vặt như món gia cụ này làm từ vật liệu gì, khắc hoa văn gì đều không
bỏ qua. Lúc nói những lời này, ánh mắt hằn tràn ngập chờ mong và háo hức.
Suốt cả buổi, Thẩm Hi Hòa bị Tiêu Hoa Ung kéo đi tham quan tâm điện mà sau này hai người sẽ ở. Nàng không
phải người chấp nhận chịu thiệt, mỗi khi Tiêu Hoa Ung hỏi, nếu có ý kiến gì nàng cũng sẽ nêu ra
để hai bên thương lượng, có lẽ trên đời chẳng có mấy đôi hôn phu hôn thê có thể làm được như thế.
Bàn bạc xong xuôi, Thẩm Hi Hòa ngồi lại thêm một lát rồi rời khỏi Đông cung, Tiêu Hoa Ung vẫn tiến nàng như
thường lệ, sau đó trông theo bóng lưng nàng đến khi mất hút.
Thẩm Hi Hòa quay lại Vĩnh Yên điện của Thái hậu, nghe nói Thái hậu đã bày tiệc thết đãi các quý nữ, sau đó ai nấy
ra về. Thẩm Hi Hòa vẫn vào làm lễ cáo biệt Thái hậu rồi mới rời khỏi Vĩnh Yên điện. Dọc đường, nàng bắt gặp
không ít nữ lang trẻ tuổi, xem ra bọn họ mới ra về đây thôi.
Giữa đám người tám năm tụm ba kéo nhau ra về, từ xa xa Thẩm Hi Hòa đã thấy Thẩm Anh Nhược đi ở hàng đầu,
bên cạnh nàng ta là hai nữ lang trông khá quen, là Dư Tang Ninh và Dư Tang Tử của Bình Diệu hầu phủ.
Từ sau điệu múa lần trước, tỷ muội nhà này luôn gắn bó không rời, thân thiết như là tỷ muội song sinh.
Thẩm Hi Hòa không quan tâm Thẩm Anh Nhược qua lại với ai, chẳng qua nàng chỉ tình cờ bắt gặp khi nhìn về phía
đó mà thôi. Nàng đang định nhìn sang phía khác thì thấy An Lăng công chúa từ phía đối diện rảo bước đi thẳng
đến chỗ Thẩm Anh Nhược, điệu bộ nổi giận đùng đùng.
Ai nấy chưa kịp phản ứng gì, An Lăng công chúa đã vung tay tát Thẩm Anh Nhược.
Thẩm Hi Hòa dừng bước, khẽ nheo mắt.
Các nữ lang khác giật mình khựng lại.
“Ngươi thật to gan, dám hãm hại cả ta!” Ánh mắt An Lăng công chúa như tóe lửa.
Mấy ngày nay, nàng ta ra sức thăm dò động tình của Thổ Phồn mà không được, nay mới biết Thổ Phồn vương tử
đã dâng tấu xin Hữu Ninh để tứ hôn, đối tượng lại không phải Thẩm Anh Nhược như nàng ta đã lên kế hoạch mà
lại là chính nàng ta!
An Lăng công chúa tìm một vị Hàn Lâm học sĩ biết tiếng Thổ Phồn đến hỏi thăm rõ ràng đầu đuôi cớ sự mới biết
chuyện này là do Thẩm Anh Nhược thúc đẩy.
Từ bé đến lớn, Thẩm Anh Nhược đã bao giờ bị người khác tát tại như thế này, hơn nữa An Lăng công chúa đang
giận dữ nên ra tay rất nặng, tại Thẩm Anh Nhược ù đi, có điều đối phương là công chúa, đồng thời là biểu tỷ của
mình, Thẩm Anh Nhược đành nhẫn nhịn: “Sao công chúa lại tức giận thế? Hoài Dương đã làm gì chọc giận công
chúa sao?”
“Ngươi không biết mình đã làm chuyện tốt gì à?” An Lăng nghiến răng ken két.
“Hoài Dương không biết, mong công chúa chỉ giáo.” Thẩm Anh Nhược ôm mặt hỏi. “Ngươi hãm hại ta, buộc ta
phải gả cho Thổ Phồn, quân ác nhân!” An Lăng công chúa hùng hồn chỉ trích.
“Ngũ công chúa hòa thân đến Đột Quyết, nểu Thổ Phồn cũng cầu hôn, đương nhiên bệ hạ không thể nhất bên
trọng nhất bên khinh được, mà Lục công chúa đã có hôn ước, Tam công chúa thành lựa chọn duy nhất, Hoài Dương
hãm hại công chúa làm gì?” Thẩm Anh Nhược phản bác, luận điệu sắc bén.
Hiện tại, người được quý nữ trong Kinh yêu thích nhất chính là Dương Lăng công chúa, vì nhờ có nàng ta mà bọn
họ không cần phải hòa thân. Thân phận bọn họ kém hơn một bậc, mà người gả đến Đột Quyết cầu thân đã là công
chúa thứ thiệt thì người gả đi Thổ Phồn cũng phải là con gái thân sinh của Hữu Ninh để chứ không thể tùy tiện
chọn một con gái nhà quan lại để gạt Thổ Phồn được.
Lời Thẩm Anh Nhược nói quả thật hợp tình hợp lý.
Những người có đầu óc đang có mặt ở đây không khỏi thay đổi cái nhìn về An Lăng công chúa sau khi chứng kiến
vụ việc.
An Lăng công chúa chắc chắn phải hòa thân, không còn lựa chọn nào khác, Thẩm Anh Nhược có hận nàng ta đi
nữa cũng sẽ không làm một việc thừa thãi như thế ngay lúc này. Giả dụ Thẩm Anh Nhược có làm thể thật thì hắn là
do bị người ta bức bách mà không thành công, khéo quá hóa vụng.
“Ngươi…”
An Lăng công chúa thẹn quá hóa giận, toan vung tay tát Thẩm Anh Nhược thêm lần nữa. Nàng ta là công chúa, có
điêu ngoa thì đã sao? Nàng ta sắp phải hòa thân đến Thổ Phồn, việc gì phải bận tâm đến thanh danh thể diện nữa,
cử trút giận một phen cho hả, nàng ta không tin Thẩm Anh Nhược dám chống đối.
An Lăng công chúa chỉ mới giơ tay lên đã bị người khác nằm lấy cổ tay. Nàng ta ngoài đầu nhìn lại, thấy là Thẩm
Hi Hòa thì sa sầm mặt: “Chiêu Ninh, người muốn làm gì?”
Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt lạnh băng, sau đó vung tay tát An Lăng công chúa một cú thật lực, làm
nàng ta ngã lăn ra đất.
Nội thị theo hầu An Lăng công chúa thét lên the thé: “Ngươi dám làm càn…”


Thẩm Hi Hòa mặc kệ An Lăng công chúa, túm lấy cánh tay Thầm Anh Nhược kéo đi. Mọi người đều tướng Thầm Hi Hòa muốn dẫn
Thầm Anh Nhược bỏ chạy, chính Thẩm Anh Nhược cũng nghĩ thế, kiên quyết không chịu nghe theo: “Chuyện này bắt nguồn từ ta, để
ta tự đi tạ tội.”
Thầm Hi Hòa tát nàng ta một cú, có điều không dùng sức: “Im mồm.”
Tuy Thầm Hi Hòa tát không mạnh nhưng lại đúng ngay cho Anl
cảm giác trên má đau rát, mắt ngân ngấn lệ, nàng ta mặc cho Thẩm Hi Hòa kéo mình đi, đến lúc hoàn hồn thì thấy trước mặt chính là
Minh Chính điện. Thầm Hi Hòa kéo Thẩm Anh Nhược đi đến trước cửa, không bảo nội thị bầm bảo mà quỳ xuống ngay ngoài cửa
điện, nội thị bủn rủn tay chân, ba chân bốn cắng chạy vào trong báo cho Lưu Tam Chi.
Lăng công chúa đã tát trước đó, không hiểu sao Thẩm Anh Nhưrợc có
Nội thị bọn họ sợ nhất là vị tổ tông này, mà nay nàng vừa xuất hiện đã quỳ, lớn chuyện rồi!