Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 319




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Bộ Sơ Lâm ôm ngực, trợn trắng mắt: “Thật đáng thương, ta thật đáng thương quá đi mà..”
Thẩm Hi Hòa nín cười, quay lưng 3bỏ đi. Bộ Sơ Lâm ấm ức ngã nhào ra giường, hai tay dang rộng, tỏ vẻ chẳng còn
thiết sống. Nàng ta rền rĩ: “Kim Sơn.”
K1hông ai trả lời.
“Ngân Sơn…”
Vẫn không một ai lên tiếng.
“Bảo Sơn.” Cả phòng lặng ngắt như tờ, Bộ Sơ9 Lâm ngoái đầu nhìn lại, trong phòng chẳng có lấy một bóng người,
nàng ta xuống giường, đi ra cửa, bốn bề vắng lặng, đừng nói 3là người, đến con vật cũng không có. Gió xuân thổi
qua, một đám lá non rơi rụng, bị cuốn theo cơn gió xoáy trước mặt Bộ Sơ Lâm8. Nàng ta chợt thấy thế lương, hậm
hực quay về giường nằm xuống, vì còn đang bị thương không tiện trở mình nên chỉ có thể nằm ngửa, ngẩn người
nhìn nóc màn chăm chăm.
Một lúc lâu sau, mùi cháo thơm phớt qua chóp mũi, Bộ Sơ Lâm quay đầu lại, thấy Kim Sơn bưng khay bước vào
liền ngồi bật dậy, động phải vết thương đau méo mặt, nhưng rồi mùi cháo thơm nức lại khiến nàng ta quên băng
cơn đau.
“Mau, mau, mau, lề mà lề mề thế kia cháo nguội mất cả ngon” Bộ Sơ Lâm giục giã.
Kim Sơn vội bày biện bàn ăn rồi đặt khay lên đó.
Bộ Sơ Lâm hít sâu một hơi rồi mới cầm thìa múc cháo, vừa nếm thử một miếng đã nhận ra đây chính là mùi vị quen
thuộc mình hằng yêu thích. Nàng ta vui vẻ lẩm bẩm: “Hừ, mạnh miệng mềm lòng”
Ăn mấy thìa vẫn không thấy Thẩm Hi Hòa quay lại, Bộ Sơ Lâm bèn hỏi: “Quận chúa đâu?” “Quận chúa đi rồi, nói
là..” Kim Sơn ngập ngừng giây lát, “Nói là không muốn bị thể tử lấy cớ bị thương để lừa gạt”
“Lấy cớ bị thương để lừa gạt!” Bộ Sơ Lâm lập tức cảm thấy bát cháo không còn ngon như trước nữa, có điều cảm
giác rầu rĩ chỉ là thoáng qua, nàng ta nhanh chóng vùi đầu ăn uống trở lại.
Mấy ngày sau, ngày nào cũng có người đưa cơm cho Bộ Sơ Lâm, hai ngày đầu là do Thẩm Hi Hòa tự tay nấu, về
sau hương vị khác đi nhưng vẫn thơm ngon, Bộ Sơ Lâm cứ nghĩ là do đầu bếp quận chúa phủ nâu.
Thấy Thẩm Hi Hòa chỉ đưa cơm mà không đến thăm mình, Bộ Sơ Lâm bất mãn ra mặt. Sau khi nghe ngóng, biết
mấy ngày nay Thẩm Hi Hòa ở bên Tiết Cẩn Kiều suốt, nàng ta hậm hực nói: “Ta biết mà, đúng là bị con ranh Kiều
Kiều bám riết rồi!”


Bộ Sơ Lâm quyết định đích thân ra cổng ôm cây đợi thỏ, khi nào người hầu bên quận chúa phủ tới đưa cơm, nàng
ta sẽ từ chối thẳng, để người hầu về phủ bẩm báo, khi ấy Thẩm Hi Hòa sẽ nhận ra bản thân đã hờ hững với nàng ta
thế nào.
Bộ Sơ Lâm nấp sau cánh cổng, thầy Thôi Tần Bách đưa một hộp cơm cho người hầu trong phủ mình thì như bị sét
đánh. Nàng ta lập tức lao ra ngoài: “Đám chết tiệt ăn cây táo rào cây sung này, ai tặng đồ cũng dám nhận, không sợ
chủ tử các ngươi bị đầu độc chết ngắc hả!”
Tức chết đi được, tức chết đi được!
Bộ Sơ Lâm có cảm giác vết thương đang dần khép miệng lại sắp nứt ra, nàng ta đang nuôi đám ăn hại nào thế này?
Dám lén lút nhận đồ ăn từ một kẻ chẳng liên quan gì đến nàng ta, nếu đồ ăn có độc thì chẳng phải giờ này nàng ta
đã xanh cỏ rồi à?
Người hầu thấp thỏm lo âu, Kim Sơn đã dặn nếu Thôi Thiếu khanh tự mình đưa tới thì cứ nhận, bởi từ khi bị
thương thế tử đâm ra kén ăn, đầu bếp trong phủ sợ thể tử cứ thể bỏ cơm thì vết thương khó bề bình phục, bản thân
lại không thể nấu đúng ý thế tử, thành ra nghĩ quẩn, suýt nữa tự sát tạ tội để thế tử tìm đầu bếp khác.
“Ngươi đừng làm khó bọn họ, chính ta bảo bọn họ giấu giếm ngươi” Thôi Tấn Bách ôn hòa giải thích, “Ngươi bị
thương mà không ăn uống đàng hoàng thì khó bình phục lắm.”
“Ta có bình phục hay không thì liên quan gì đến huynh?” Bộ Sơ Lâm bực bội ngắt lời Thôi Tấn Bách, “Huynh đừng
mang ơn ta vì ta đã cửu huynh. Chẳng qua là huynh từng giúp ta, ta cứu huynh vì không muốn thiểu nợ huynh mà
thôi, hai ta không ai nợ ai, huynh đã bẻ kiếm ân đoạn nghĩa tuyệt thì cớ sao còn qua lại?”
Thôi Tấn Bách tải mặt, đầu ngón tay bấu chặt hộp cơm đến trắng bệch, lòng thầm hối hận vì hành động của mình
hôm ấy: “Ta..” Thấy hắn như vậy, Bộ Sơ Lâm cũng khó chịu, nghĩ bụng mình đã hứa với Thẩm Hi Hòa sẽ nói rõ với
hắn nhưng lại trì hoãn suốt mấy ngày nay, Thẩm Hi Hòa mà biết lại trách mình không giữ lời cũng nên.
Nhưng nào phải lỗi của nàng ta chứ, từ hôm Thẩm Hi Hòa đến thăm tới nay, Thôi Tấn Bách không tới tìm nàng ta,
đương nhiên nàng ta sẽ không chủ động tìm hắn: “Huynh vào đi, chúng ta nói cho rõ ràng”
Thôi Tấn Bách nghiêm nghị cầm theo hộp cơm vào trong, Bộ Sơ Lâm đưa hắn đến phòng khách: “Chuyện lúc trước
là lỗi của ta, ta không nên kéo huynh xuống nước để khỏi phải cưới công chúa. Có điều với năng lực của huynh,
huynh sẽ không mặc ta mặt dày càn quấy mà bản thân chẳng được lợi gì, hai ta xem như không ai nợ ai.
Lần này, huynh ra tay trợ giúp ta, ta chắn phi tiêu cho huynh là chuyện nên làm, cũng là có qua có lại.
Bây giờ Ngũ công chúa sắp gả đến Đột Quyết, ta nghe nói Thổ Phồn đã dâng tấu cầu hôn Tam công chúa, Lục công
chúa thì có hôn ước sẵn.
Sau này ta sẽ không đeo bám huynh nữa, lâu dài sẽ chẳng còn ai nhớ đến tin đồn hoang đường giữa hai chúng ta
đầu.
Nếu huynh muốn cưới một vị quý nữ xuất thân danh gia vọng tộc mà đối phương để ý chuyện này thì có thể tìm ta,
ta sẽ giải thích.” “Đây là chuyện người muốn nói với ta đấy ư?” Thôi Tấn Bách nắm lấy cổ tay Bộ Sơ Lâm, nhìn
nàng ta chằm chằm bằng ánh mắt nặng nề.


“Chẳng phải huynh muốn thế này sao?” Bộ Sơ Lâm hỏi ngược lại.
Thôi Tấn Bách rầu rĩ: “Hôm ấy… hôm ấy ta kích động quá mức nên mới thế, ta xin lỗi, ta.”
“Bẻ kiểm cắt đứt tình nghĩa mà là nhất thời kích động à?” Bộ Sơ Lâm thoảng cười nhạo, “Nếu hôm ấy huynh nhất
thời mất trí thì sẽ đâm ta một nhát ấy nhỉ? Ta chẳng dám dây dưa với huynh nữa, người gì đâu mà khó đoán quá”
Bộ Sơ Lâm vùng tay ra, toan quay lưng bỏ đi, vết thương của nàng ta đã gần khỏi hẳn. Thôi Tấn Bách thình lình ôm
chầm lấy nàng ta từ phía sau: “Vì hôm ấy ta không thể chấp nhận được sự thật mình đã rung động với ngươi!”
Tuy rằng Bộ Sơ Lâm đã có thể đi đứng bình thường những vết thương ở thắt lưng và ngực chỉ mới kết vảy, không
thể dùng sức quá mạnh kẻo miệng vết thương nứt ra, thành thứ nhất thời bị Thôi Tấn Bách ôm chặt.
“Từ bẻ ta đã đọc đủ loại sách vở, Thôi thì quy định con cháu trong gia tộc phải hành xử thận trọng, có chí tiến thủ,
biết khiêm tốn, chịu khó chịu khổ, giữ vững lễ nghĩa liêm sỉ, tam cương ngũ thường… Những quan niệm ấy đã khắc
sâu trong tâm trí chúng ta, vậy mà ta lại thích một người đàn ông, đây quả là một chuyện động trời, lại còn vi phạm
cương thường. Ta đau khổ, chán ghét bản thân, hốt hoảng, sợ hãi, những người lại nói với ta rằng gặp ai người
cũng sẽ làm thế, người nói thích ta chẳng qua là lời khi say. Nghe người nói vậy, ta chỉ thấy người quá tàn nhẫn, ta
khổ sở suốt bấy lâu, ngươi lại nói vài câu hời hợt là Xong.


Ta thấy mình thật hoang đường, vừa buồn cười vừa đáng thương, nhất thời khó chịu nên mới bè kiểm cắt đứt tình nghĩa. Ta cứ ngỡ
làm vậy thì mình sẽ thoát được vũng bùn, quay trở lại với con người cũ của mình, hăng hái phần đầu, không dao động trước bất cứ
thứ gì.
Nhưng ta không làm được, sau ngày hôm ấy, lúc tỉnh vẫn nhớ đến người, lúc ngủ thì mơ thấy người, nhìn thứ gì cũng thấy hình ảnh
của người trong đó, không tài nào xua tan được. Dường như ta đã bị người hạ cố, trong đầu toàn là bóng hình ngươi.
Ta không muốn đấu tranh tâm lý nữa, ta từ bỏ kháng cự, ta buông tay đầu hàng.


Người nghe đây, ta thích ngươi, ái mộ ngươi, muốn cùng ngươi kết nghĩa trăm năm, không cần biết người là nam hay nữ” 1