Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 307




Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Thẩm Hi Hòa quay về phủ, thấy Thẩm Anh Nhược đang đợi mình. Thấy Thẩm Hi Hòa, nàng ta bèn làm lễ.
“Có chuyện gì 3vậy?” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt hỏi.
Thẩm Anh Nhược ngập ngừng, Thẩm Hi Hòa hờ hững nhìn nàng ta, một lúc sau Thẩm 1Anh Nhược mới nói:
“Hôm nay ta thấy a tỷ ở chợ ngựa…”
Thẩm Hi Hòa hiểu ngay: “Ngươi muốn hỏi vụ ở chợ ngựa có9 phải do ta bày ra không chứ gì?”
Thẩm Anh Nhược cắn môi, khẽ gật đầu.
Chợ ngựa buôn bán ở đó đã lâu, n3hững lái buôn hay mua bán với phiên bang đều nói được mấy câu giao tiếp
thường ngày, sao nay lại có vấn đề? Nếu chợ ngự8a dễ có rắc rối như vậy, đám nha dịch có gan to bằng trời cũng
không dám tự tiện rời bỏ vị trí.
Thẩm Anh Nhược đã tìm hiểu sơ bộ, Thẩm Hi Hòa cũng không giấu giếm, tuy rằng không có chứng cứ rõ ràng
nhưng nàng ta đoán người đứng sau vụ việc là Thẩm Hi Hòa.
“Là ta làm” Thẩm Hi Hòa thừa nhận, sau đó nhìn nàng ta chăm chú, “Vì sao người lại báo ta biết Chiêu vương
muốn gây bất lợi cho ta?”
“Ta.” Thẩm Anh Nhược á khẩu.
“Ngươi lo cho ta? Quý mến ta? Quan tâm đến ta?” Thẩm Hi Hòa hỏi một mạch ba câu, sau đó trả lời thay nàng ta,
“Hoàn toàn không phải, mà là vì chúng ta cùng họ Thẩm. Việc hôm nay, chỉ cần người bị hại là người Thẩm gia thì
ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cũng như việc người báo tin cho ta vậy, người không mong ta sẽ cảm kích, mà
quả thật ta cũng không cảm kích.”
Thẩm Anh Nhược gượng gạo hỏi: “Ta biết, ta chỉ thắc mắc vì sao tỷ không làm cho kín đáo chút?”
Bây giờ, có lẽ không riêng gì nàng ta đoán được mà người khác cũng biết rồi. Hữu Ninh để đã cách chức kha khá
người vì vụ này, lẽ nào Thẩm Hi Hòa không sợ gây thù chuốc cản quá nhiều, sau này chỉ có một thân một mình,
bốn bề thọ địch?
“Kín đáo làm gì?” Thẩm Hi Hòa hỏi ngược lại, “Bọn họ tính kể người nhà Thẩm gia chúng ta trước thì phải chuẩn
bị tinh thần bị ta trả đũa chứ. Nếu bọn họ vì vậy mà ôm hận thì ta có làm việc kín đáo đến mấy, bọn họ cũng sẽ hận
thôi, còn người thông minh tự khắc sẽ biết điều.” (D
Thẩm Hi Hòa ngừng một lúc rồi cười nhạo “Ta không sợ gây thù chuốc oán với bọn họ nếu cách chức còn chưa


đủ, ta sẵn lòng tiền bọn họ một đoạn đường, giúp bọn họ sớm giã biệt cõi trần, nơi này chẳng
thích hợp cho bọn họ sinh sống đâu.”
Nói rồi, Thẩm Hi Hòa lướt qua Thẩm Anh Nhược, đi thẳng vào nội viện. Thẩm Anh Nhược đứng im tại chỗ, thẫn
thờ nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Thẩm Hi Hòa. Nàng thong dong thả bước, tư thái yểu điệu, dáng vẻ không
hùng hồn mạnh mẽ nhưng lại toát lên khí chất ngạo nghễ.
Thẩm Anh Nhược chưa gặp nữ lang nào ngang tàng mà lại đầy sức thuyết phục như Thẩm Hi Hòa.
Năm ấy, đóa mẫu đơn Kinh thành Cổ Thanh Chi cao quý biết mấy, vậy mà cũng phải héo tàn cùng Cổ gia, bị lễ
giáo, quy củ và thân phận con gái của mình chèn ép đấy thôi?
Nhưng trưởng tỷ của nàng ta thì khác, Thẩm Hi Hòa ngông nghênh thế đấy, dám chất vấn bệ hạ, dám xông vào
quốc công phủ mà chẳng hề hấn gì, chỉ có người khác gặp xui xẻo.
Thẩm Anh Nhược rời khỏi quận chúa phủ, sắc mặt bần thần.
Mấy ngày sau đó, Hữu Ninh để lấy chợ ngựa làm cớ để chỉnh đốn triệt để tình hình trị an trong Kinh, Thẩm Hi Hòa
có được hai ngày nhàn rỗi hiếm hoi. Thấm thoắt đã đến Tết Nguyên tiêu, dịp này trong Kinh còn náo nhiệt hơn cả
Nguyên Đán, vì chỉ có hôm nay lệnh giới nghiêm ban đêm mới được tháo dỡ. Đêm đến, dân chúng không cần đóng
cửa, ai nấy vui vẻ tung tăng trên phố ngắm hoa đăng, quan lại thì hẹn nhau dạo phố đêm dưới ánh trăng vằng vặc,
đi hết phường này đến phường khác.
Thẩm Hi Hòa đến Đông lâu từ sớm, từ đây có thể thấy nhà nhà đã lên đèn, tiếng ca múa rộn ràng khắp chốn, muôn
nghìn ngọn đèn thắp sáng đêm đen, ánh lửa rực hồng.
Các nữ lang thướt tha trong những bộ váy lụa hoa, khoác áo gấm, đeo châu ngọc đầy người, thoa son điểm phấn,
vui vẻ múa hát dưới ánh đèn.
Sân khẩu trong cung biểu diễn xiếc và kéo co với cả nghìn người tham gia, tiếng hò hét vang tận trời xanh, làm sứ
thần các nước phải thán phục.
Lúc Thẩm Hi Hòa đến, Tiêu Hoa Ung đã đợi sẵn từ lâu. Hôm nay hắn mặc một bộ áo cổ bẻ màu tím thẫm thêu hoa
văn lá bạch quả và tường vân bằng chỉ bạc trông đặc biệt cao quý mà vẫn thanh nhã. Thẩm Hi. Hòa thì khoác khăn
choàng màu tím hoa cà, cũng thêu hoa văn lá bạch quả bằng chỉ bạc.
Thoạt trông, hai người cứ như mặc đồ đôi.
Thấy vậy, Thẩm Hi Hòa không khỏi nhìn Tiêu Hoa Ung với vẻ ngờ vực.
Tiêu Hoa Ung cười nói: “Ta tuyệt đối không dò la chuyện riêng tư của UU, mà có muốn thì cũng đành chịu, các thị
nữ của nàng cực kỳ trung thành với chủ”
Hắn có muốn nghe ngóng thì bọn Hồng Ngọc cũng sẽ không tiết lộ.


“Ta và UU đúng là có thần giao cách cảm” Tiêu Hoa Ung hớn hở nói.
“Điện hạ mời ta đi ngắm đèn, không biết là định ngắm đèn ở đâu?” Thẩm Hi Hòa bỏ qua những lời ngọt ngào của
Tiêu Hoa Ung. “Không việc gì phải vội, ta muốn dùng bữa với UU trước đã” Tiêu Hoa Ung vừa dứt lời đã có người
bưng món ăn lên.
Có cháo trắng*, bánh bao kén tằm, bánh cuộn thùng, bánh ngọc lương, bánh rán vừng, toàn là các món điểm tâm
thường gặp trong ngày Tết Nguyên tiêu. (*) Nguyên văn “cao mi” – món cháo trắng rưới dầu bên trên, thường dùng
để cúng vào ngày Rằm tháng Giêng ở Trung Quốc cổ đại.
Trước khi đi, Thẩm Hi Hòa đã đoán được thế nào Tiêu Hoa Ung cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn thức uống, chứ nếu chỉ
ngồi ngắm đèn suông thì cũng chản, thế nên nàng vẫn chưa dùng bữa tối, mùi thơm nức mũi của các món bánh trải
này khiến nàng thấy hơi đói bụng.
Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt Tiêu Hoa Ung trông thật dịu dàng. Hắn chăm chú nhìn nàng ăn uống, rõ ràng
nàng rất thích những món này nhưng lại kiềm chế bản thân, món nào cũng ăn một lượng như nhau. Không hiểu
sao thấy nàng như vậy, lòng hắn lại tràn đầy trìu mến.
Tiêu Hoa Ung dùng đũa chung gắp cho Thẩm Hi Hòa mấy món nàng thích: “Thấy U Uăn ngon miệng quá nên
muốn gắp thêm cho nàng vài miếng”
“Cảm ơn điện hạ” Thẩm Hi Hòa ngoan ngoãn ăn hết.
“UU, sau này dùng bữa cùng ta, nàng không cần phải thế này, nàng ăn nhiều hay ít thì ta vẫn nhận ra được nàng
thích món nào cơ mà. Tiêu Hoa Ung nói nhỏ. Thẩm Hi Hòa gác đũa: “Ta không cổ miễn cưỡng làm thế mà đã quen
vậy rồi”
Một khi đã hình thành thói quen thì sẽ không thấy vất vả hay phiền phức.
“Sao nàng lại có thói quen này?” Tiêu Hoa Ung thắc mắc.
“Mẫu thân ta mất sớm, phụ thân và a huynh lại không rảnh dạy dỗ ta nên mời tiên sinh về dạy. Vị tiên sinh dạy lễ
nghi, quy củ cho ta là con cháu đời sau của một danh môn thế gia bị lưu đày đến Tây Bắc” Thẩm Hi Hòa giải thích.
Tiêu Hoa Ung khẽ giật mình, gật đầu rồi cười nói: “Không sao, đã có người dạy nàng cách tuân thủ khuôn phép thì
ta sẽ giúp nàng biết thế nào là muốn làm gì thì làm”
Thẩm Hi Hòa ngẫm nghĩ rồi nói thật: “Điện hạ, ta thấy mình như hiện tại cũng chẳng có gì không tốt.”
Nàng chưa từng hâm mộ lối sống tùy tiện, thích làm gì thì làm. “Như bây giờ cũng tốt, nhưng ta mong rằng UU có
thể trải nghiệm cảm giác vui vẻ của một lối sống mới” Cặp mắt Tiêu Hoa Ung sáng lấp lánh tựa ánh sao, “UU, ta
muốn cầu hôn nàng”


Hắn lấy ra một chiếc hộp gỗ từ đàn nhỏ dài khắc hình lá bạch quà, đưa đến trước mặt Thẩm Hi Hòa rồi mở hộp ra. Ảnh vàng lấp lóa,
trong hộp là một cây trâm vàng, đóa mẫu đơn gắn trên thân trâm được tạo thành từ nhiều chiếc lá bạch quả chạm rồng ghép lại, nhụy
hoa nam những viên đá quý nhỏ, phản chiếu ánh đèn lấp lánh, trông đẹp mê hồn.
Đương thời, trước hôn nhân, ngoài sính lễ ra, lang quân sẽ tặng một cây trâm vàng cho nữ lang mình muốn cưới.
Trâm vàng là sính lễ dành riêng cho chính thê.
Sau lưng hắn là muôn nghìn ngọn đèn sáng rực tựa ban ngày, giữa tiếng đàn sáo du dương, giọng hẳn vang lên rõ ràng từng chữ
“Muốn năm tay nàng đến lúc bạc đầu, chẳng dám thể non hẹn biến cùng nàng, chỉ mong được bên nhau suốt bao mùa xuân hạ thu
đông”